Nghề Làm Phi
Chương 28 :
Ngày đăng: 20:31 21/04/20
Hậu cung gần như nổ tung, tựa hồ qua năm mới, chuyện sau lại khiến người giật mình hơn chuyện trước. Thục quý phi đã không còn là đầu câu chuyện nữa rồi, ngay cả nhà mẹ đẻ của chính cung Hoàng hậu còn bị tịch biên tài sản, một quý phi thôi đã là gì?
Nghe được tin này, Trang Lạc Yên không hề bất ngờ, nàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao, gương mặt vô cùng bình tĩnh, tường hòa, như thể vừa nghe không phải tin nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu bị tịch biên mà là nhà ai vừa mất một con gà vậy.
“Nương nương, thứ người muốn nô tài đã mang tới đây ạ.” Phúc Bảo vội vã chạy vào, trong tay cầm một hộp nhỏ.
Trang Lạc Yên mở hộp, trong đó đặt một túi cầu phúc, là món đồ do Trang thái thái tự tay đi cầu cho chủ nhân cũ của thân thể này, cầu bình an phú quý đại cát đại lợi.
Vân Tịch thấy chiếc hộp gỗ, biết chủ tử lại đang nhớ đến người nhà, vốn trước đó mấy hôm là ngày Trang thái thái được vào cung thăm chủ tử, song chủ tử nấn ná hoãn lại, thật vất vả đợi được đến hôm nay Trang thái thái vào cung, ai ngờ lại có tin Triệu gia bị hỏi tội, việc này còn lớn hơn cả việc nhà Thục quý phi nữa, thật là làm chủ tử khó nghĩ rồi.
“Nương nương, Trang thái thái và Trang thiếu phu nhân cầu kiến ạ.” Thính Trúc đi tới, vui vẻ nói.
Trang Lạc Yên đưa hộp cho Vân Tịch, để nàng cất đi mới trả lời: “Mau mời vào đi.”
Trang thái thái dẫn theo con dâu vào phòng trong, không dám nhìn quanh quất, vừa vào liền định hành lễ với Trang Lạc Yên, được Thính Trúc và Vân Tịch đỡ lại.
“Mẫu thân và chị dâu không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.” Trang Lạc Yên sai người bày chỗ ngồi cho người thân, thấy hai người câu nệ quá bèn nói, “Trong đây đều là người tận tâm hầu hạ, mẫu thân không cần quá câu nệ.”
Trang thái thái lúc này mới ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Trang Lạc Yên vài lượt, thấy sắc mặt nàng hồng hào khỏe mạnh mới nói: “Thấy nương nương vui vẻ, lão thân cũng yên lòng, đứa nhỏ trong bụng cũng sắp chín tháng rồi?”
“Đã đầy chín tháng rồi ạ.” Trang Lạc Yên cười cười, nhìn Vân Tịch bưng trà lên, bèn nói, “Mời mẫu thân và chị dâu nếm thử Đại Hồng Bào ở cây gốc mới tiến cống năm nay, giờ ta đang mang thai, không uống được trà, nếu mẫu thân và chị dâu thích thì mang một ít về dùng.”
Trang thái thái uống một ngụm trà, cười nói: “Đại Hồng Bào hái ở cây gốc rất quý hiếm, nương nương không dùng được nhưng giữ lại đãi khách cũng tốt, chúng ta lấy về thì không hay.”
Trang Lạc Yên biết Trang thái thái làm việc cẩn thận chu đáo, bèn nói: “Nếu vậy, mẫu thân mang một ít Bích Đàm Phiêu Tuyết về dùng, tuy không tính là quý hiếm lắm nhưng ta nhớ người và phụ thân đều thích trà này.”
Lần này Trang thái thái không từ chối, Bích Đàm Phiêu Tuyết có bạc là mua được, không như Đại Hồng Bào từ cây gốc, họ nào dám dùng vật ngự dụng?
“Nghe nói năm ngoái chị dâu cho ta thêm một cháu, tiếc rằng ta ở trong cung, không thể tự mình đi chúc mừng, xin đại ca và chị dâu đừng giận.” Trang Lạc Yên thấy Trang thiếu phu nhân nhu mì hiền thục liền ôn hòa nói, “Ta đã chuẩn bị vài món đồ lặt vặt tặng cháu, chị dâu đừng ghét bỏ đấy.”
“Nương nương nói quá lời, thần phụ biết nương nương trong cung bận rộn, lòng còn lo nghĩ đến khuyển tử, nào dám trách móc ghét bỏ chi đâu.” Trang thiếu phu nhân thấy muội phu nói năng rất ôn hòa khách khí, dù vẫn còn khẩn trương luống cuống nhưng đã bình tĩnh hơn lúc mới vào, thầm nghĩ, tính tình thân thiện như vậy thật không giống một sủng phi được sủng ái đặc biệt hơn người.
Trang Lạc Yên kỳ thực không có nhiều chuyện để nói với người Trang gia nhưng có lòng muốn che chở họ, vì vậy mới nói: “Mấy hôm trước, ta quá tin vào một con mèo được cung nữ nuôi, con mèo này ỷ vào lòng tin của ta liền chạy khắp nơi quấy rối, cuối cùng còn thiếu chút nữa làm ta ngã. Ta bị nó dọa cho sợ mất nửa cái mạng, liền cho người dìm nó xuống hồ, ngay cả cung nữ nuôi nó cũng bị đuổi đi rồi.” Nàng ngắm trái táo trong tay, thở dài nói, “Tuy rằng mệnh nó đáng thương nhưng đối với ta mà nói, bào thai trong bụng mới là quan trọng nhất, mẫu thân và chị dâu nghĩ sao?”
Nụ cười trên môi Trang thái thái vẫn chưa thay đổi, đứng lên cúi người: “Nương nương nói rất có lý, thế gian nào có đạo lý sủng vật còn phách lối hơn chủ nhân, nương nương một lòng vì hoàng tự, đâu sai chỗ nào? Là do cung nữ kia quản lý không nghiêm, dẫn đến con mèo làm người khác bị thương, cả hai đều không thể giữ lại, nương nương thiện tâm, tha cho cung nữ một mạng, A Di Đà Phật.”
Trang thiếu phu nhân trầm mặc nghe mẹ chồng và muội phu nói chuyện, tim thoáng nhảy lên cổ, nhanh chóng hiểu ra, muội phu đang nhắc nhở bọn họ đây.
Diệp gia, Triệu gia, Tô gia, nhà nào cũng có con gái được Đế vương coi trọng, có điều người những nhà này vênh vang đến quên bổn phận, mới rơi vào kết cục hôm nay, chẳng phải vừa đáng đời vừa đáng trách sao?
Trang Lạc Yên không giữ hai người lâu lắm, chuyện trò thêm một lát rồi tiễn về. Sau khi người thân đã đi, Trang Lạc Yên mới thở dài một hơi, người nhà họ Trang có thể hiểu được là tốt nhất, còn nếu không, nàng cũng không tính là bạc bẽo, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Trông ra mặt trời bên ngoài, Trang Lạc Yên nói với Vân Tịch đứng sau lưng: “Em đến cung Cảnh Ương một chuyến, nói thân mình bổn cung càng ngày càng nặng nề, không thể đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, mong Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể.”
“Vâng.” Vân Tịch quỳ gối thi lễ rồi vội vã đi ngay.
Phe phẩy cây quạt trong tay, Trang Lạc Yên uống nửa bát nước ô mai, vẫn cảm thấy gần đây trời nóng nực đến khó chịu.
“Sao trông có vẻ mệt mỏi không yên thế này?”
Trang Lạc Yên quay đầu, nhìn thấy Phong Cẩn mặc bộ cẩm bào màu nhạt đi vào, nàng tỏ vẻ đau khổ nói: “Trời ngày càng nóng rồi.”
Phong Cẩn thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, cũng không dám nói mình không nóng, đành an ủi: “Thái y nói người mang thai nhiệt độ hơi cao hơn bình thường, trẫm bảo điện Trung Tỉnh mang thêm cho nàng vài chậu băng nhé, nhưng không được để gần quá, bị lạnh thì không hay.”
“Thiếp cảm tạ Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cười lên, cảm giác tâm trạng tốt hơn rồi, lại nói, “Sáng nay thiếp đã được gặp mẫu thân và chị dâu, cảm tạ Hoàng thượng đã bố trí cho thiếp.” Nói xong, mắt thoáng ánh lên một chút vui mừng và cảm kích.
Phong Cẩn cười cười, như là không muốn nhắc đến việc này, song vẫn kiên trì kể hết một truyện cổ rồi mới dẫn theo Cao Đức Trung quay về.
Trang Lạc Yên gần như không dám tin rằng Hoàng đế đến chỉ là để kể chuyện dưỡng thai, vậy hắn đến để làm gì nhỉ? Vì Trang gia hay vì tâm trạng lúc ấy không được tốt?
Chốc lát sau, Vân Tịch đã về, Trang Lạc Yên thấy nàng đầm đìa mồ hôi, bèn để nàng uống một ly trà rồi mới hỏi: “Hiện tại bên cung Cảnh Ương thế nào?”
“Bẩm nương nương, nô tì thấy cung Cảnh Ương có hơi vắng vẻ, Hoàng hậu nương nương trông không được phấn khởi lắm, hình như là bị bệnh.” Vân Tịch cảm khái, “Nô tì thấy trong phòng Hoàng hậu nương nương chỉ có một chậu băng đã tan gần hết, Hoàng hậu nương nương còn nhờ nô tì chuyển lời lại cho nương nương, dặn người mấy ngày này phải giữ gìn sức khỏe, đừng đi lại nhiều quá.”
Trang Lạc Yên gật đầu, thở dài một cái: “Ta hiểu.”
Hoàng hậu thì sao, hôm nay rơi vào tình trạng này, cũng chẳng phải bị người người lấn lướt đó sao? Thậm chí băng cũng không đủ dùng, người của điện Trung Tỉnh lớn mật quá rồi, mới thế đã dám chắc Hoàng hậu nhất định bị phế?
Nàng cười nhạt, chỉ e Hoàng đế không có ý phế Hoàng hậu đâu.
Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu uống xong bát thuốc Hòa Ngọc dâng lên, sắc mặt bình thản nói: “Đi xuống đi.”
“Nương nương, hay là chúng ta đổi thái y khác đi,” Hòa Ngọc lo lắng, không nhịn được lại buột miệng, “Bệnh của người không thể cứ dây dưa mãi được.”
“Bổn cung đây không phải bị bệnh, chỉ là tích tụ trong lòng mà thôi.” Hoàng hậu cười nhẹ một tiếng, “Một thời gian nữa là ổn cả, huống chi lúc này ai còn tới nữa, nàng xem ngoại trừ cung Hi Hòa sai người tới thăm hỏi bổn cung thì còn ai quan tâm lấy một câu?” Nàng đã thấy rõ rồi, cho nên ý nghĩ cũng rất minh mẫn.
Hòa Ngọc ngây ngẩn, nay sự tình đã ồn ào cả lên, các cung khác người người bất an, chỉ có Chiêu phi thực lòng quan tâm, cũng không uổng phí tấm lòng của nương nương dành cho nàng ta.
Thế mới biết, trong hậu cung này, không phải không còn chút nhân tình nào.
***
Tất cả mọi người trong cung đều biết Hoàng hậu bị bệnh, rất nhiều người chờ Hoàng đế phế Hậu, thậm chí ngay cả trên triều đình cũng có người dâng tấu xin phế Hậu, lúc này tiền triều hậu cung đều nhao nhao lên.
Phong Cẩn ngồi trên long ỷ, lạnh nhạt nhìn đám văn võ bá quan bên dưới đang tranh cãi vì hậu cung của mình, đợi bọn họ nói xong, hắn mới lên tiếng: “Chư vị đại nhân hăng hái thật, quan tâm đến hậu cung của trẫm như vậy, hay là chuyện trên triều cũng do các ngươi định đoạt cả đi?”
Mọi người nghe ra tia bất thường trong lời nói của Hoàng đế, sợ đến ngậm chặt miệng lại, mấy nhà vốn đang tính đưa người vào cung cũng phai nhạt dần ý định trong đầu.
“Bọn thần không dám, chỉ là chủ cung không có con, bề trên trong nhà lại là kẻ đại gian đại ác, thực sự không thể kham được vai trò quốc mẫu.” Một ngự sử nói, “Quốc mẫu là tấm gương của nữ tử khắp thiên hạ, đức hạnh của Hoàng hậu còn thiếu sót, vi thần cho rằng, Hoàng hậu nên bị phế ạ.”
Phong Cẩn nhìn vị ngự sử đang nói, hình như có quan hệ với nhà mẹ đẻ Hiền quý phi, hắn cười lạnh: “Đức hạnh của Hoàng hậu thế nào, trẫm rõ hơn các ngươi, nếu không có con thì nên phế, trẫm nhớ muội muội ngươi lấy chồng mười tám năm vẫn không con, nhà chồng cũng có thể đuổi nàng ta.”
Vị ngự sử này không ngờ Hoàng đế biết cả chuyện nhà mình, sắc mặt lập tức biến đổi, không dám nói nữa.
“Thật chẳng ra sao!” Phong Cẩn đứng dậy phất tay áo, cả giận nói, “Các ngươi đều là lương đống trong triều, nào ngờ chỉ biết quan tâm đến chuyện hậu cung của trẫm, thật khiến trẫm đau lòng.” Dứt lời, liền giận dữ bỏ đi, để lại một đám triều thần nhìn nhau, sợ tái xanh mặt.
Chuyện phế Hậu cứ thế liền tiêu tán đi, các phi tần trong cung cũng hiểu, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không bị phế, thế là vị Hiền quý phi gần đây động tay động chân liên tiếp đã bắt đầu sợ hãi lúng túng. Có đôi khi đi ra ngoài, nàng mơ hồ cảm thấy có người đang cười nhạo mình, nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy đám người này kính cẩn cúi mặt, dần dần Hiền quý phi cũng không thích ra ngoài nữa.
Không có đại hoàng tử lại không có sủng ái của Hoàng đế, Hiền quý phi cũng hiểu được, đợi Hoàng hậu khá lên, việc làm của nàng mấy ngày nay nhất định sẽ bị Hoàng hậu ghi hận. Hoàng hậu người này, tính tình mặc dù ôn hòa nhưng tuyệt đối không phải hạng người lấy ơn báo oán.
Đám tú nữ đứng đây mừng rỡ, đó chính là vị Chiêu quý phi được sủng ái nhất theo lời đồn, bọn họ phải quỳ gối cúi đầu, chỉ nhìn thấy một làn váy thật dài lướt qua.
Hứa Như nghe mấy phi tần chào hỏi nhau xong, mới nghe được tiếng Chiêu quý phi miễn lễ, nàng đứng lên, nhân cơ hội liếc mắt quan sát Chiêu quý phi, chỉ nhìn trong khoảnh khắc đã thấy hơi bất ngờ. Dung mạo Chiêu quý phi quả thực rất đẹp, nhưng vẫn không được bằng Thục quý phi và Nhu phi, nhìn tuổi còn rất trẻ, da rất trắng, làm nổi bật mái tóc đen óng ả, đôi mắt lấp lánh như cười, trên người không có vẻ kiêu ngạo tự phụ của một sủng phi.
“Tú nữ năm nay nhiều mỹ nhân thật.” Trang Lạc Yên ngồi xuống ghế đối diện với Thục quý phi, nhấc tách trà cung nữ mới dâng lên, cười nhè nhẹ liếc nhìn xuống phía dưới, tay vuốt ve chiếc hoa tai ngọc bích, quay sang nói với Nhu phi, “Nhu phi thấy có phải không?”
Nhu phi quét mắt nhìn, khinh thường cười một tiếng: “Cũng coi như có mấy người tạm được.” Nói xong, không để ý mấy tú nữ sẽ nghĩ thế nào, còn đế thêm một câu, “Trong hậu cung chúng ta, không thiếu những mĩ nhân như vậy.”
Đứng ngay hàng đầu, Hứa Như cảm thấy không phục nhưng cũng không dám tỏ thái độ phản bác ra mặt, chỉ hiền lành cúi đầu như những tú nữ khác.
Một khắc sau, bọn họ mới nghe tiếng truyền báo, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến rồi.
Hứa Như kích động đến đỏ hồng hai má, nhưng cũng chỉ có thể quy củ quỳ trên đất, cúi đầu thật thấp, trong tầm mắt chỉ thấy hoa văn trên phiến đá mà thôi.
Giọng Hoàng thượng rất trầm, rất êm tai, mặt Hứa Như càng đỏ hơn, nàng đã bắt đầu tưởng tượng, Hoàng thượng trông sẽ khôi ngô tuấn tú thế nào.
Phong Cẩn và Hoàng hậu cùng ngồi lên vị trí chủ tọa, hắn dửng dưng liếc nhìn đám thiếu nữ quỳ bên dưới, nói với Hoàng hậu: “Bắt đầu đi, buổi trưa trẫm còn có việc.”
Hoàng hậu biết mỗi buổi trưa Hoàng thượng muốn dùng bữa với Chiêu quý phi và tứ hoàng tử, bèn gật đầu ra hiệu cho thái giám đọc danh sách các tú nữ, nàng nâng tách trà uống một ngụm, nghiêng mắt quan sát Trang Lạc Yên, thấy đối phương mặc dù vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đã hơi gượng gạo, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chiêu quý phi, các món muội mang tới chỗ bổn cung mấy hôm trước rất ngon, nhưng đầu bếp của bổn cung thế nào cũng không làm ra được hương vị đó, vài hôm nữa bổn cung cho y sang chỗ muội học nhé!”
“Nếu Hoàng hậu nương nương thích, tần thiếp bảo đầu bếp sang cung nương nương làm cho người, đâu cần tốn công sức như vậy?” Trang Lạc Yên cười nói, “Mấy hôm trước tần thiếp còn xin nương nương một đầu bếp đấy thôi, nay coi như trả lại cho người.”
“Vậy bổn cung nhận nhé, đến lúc đó muội đừng có tiếc đấy.” Hoàng hậu cười cười, nhìn đám tú nữ bên dưới, thấy đã cho lui ba tổ mà Hoàng thượng vẫn chưa chọn ai, nàng cũng không quan tâm lắm, quay sang tiếp tục nói chuyện với Trang Lạc Yên.
“Hứa Như, thiên kim thị lang bộ Công Hứa Giáp, mười sáu tuổi.”
“Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và chư vị nương nương.” Hứa Như dịu dàng cúi người hành lễ, nụ cười trên môi vừa đủ độ, như là thêm một phân thì quá mà thiếu một phân thì nhạt.
Phong Cẩn đang muốn xua tay cho lui ra, lại liếc nhìn thấy phía sau đã không còn nhiều tú nữ, bèn khẽ gật đầu, ý bảo lưu lại.
Hứa Như vui sướng trong lòng, nét mặt lại vẫn nhẹ tênh bình thản, thi lễ một cái rồi lùi sang bên, nàng là người thứ nhất được chọn giữ lại, chí ít có thế chứng minh mình đã lọt vào mắt Hoàng thượng.
Trang Lạc Yên liếc nhìn tú nữ được chọn, nâng tách trà thong thả nói: “Ánh mắt Hoàng thượng quả rất chuẩn, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.”
Hoàng hậu cũng nhìn thoáng qua, cười nói: “Quả đúng vậy.”
Phong Cẩn đưa mắt nhìn hai người, khoát khoát tay, cho tổ người phía dưới lui ra, lại tiện tay chọn thêm một người rồi mới nói: “Không cần tuyển nữa, những người này đều cho về đi.”
Mọi người đều giật mình kinh ngạc, đại tuyển mà chỉ chọn được hai mĩ nhân? Song, nhìn vẻ mất kiên nhẫn của Hoàng đế, không ai dám nhiều lời, bắt đầu thu xếp cho những tú nữ không được lựa chọn rời cung.
“Cả hai người đều phong tài nhân đi, nơi ở do Hoàng hậu bố trí là được.” Phong Cẩn đứng lên, nói với Trang Lạc Yên, “Đi thôi.”
Trang Lạc Yên mỉm cười đi theo, không buồn nhìn hai tài nhân mới thêm một lần.
Hứa Như ngơ ngẩn nhìn ngự liễn đi xa dần, đó chính là Hoàng thượng sao, tuấn tú mà uy nghiêm như thế, nàng vỗ nhẹ lên gò má đã ửng đỏ, cảm thấy hình như hơi nóng thì phải.
Như phi thấy động tác này của Hứa Như, môi lộ một nụ cười giễu cợt.
Hôm nay cung Hi Hòa khá náo nhiệt, tứ hoàng tử Phong Kỳ gần bốn tuổi, cái tuổi đang tò mò về mọi thứ xung quanh, lúc này thằng bé đang hỏi Phong Cẩn vì sao ban đêm mà mặt trăng vẫn không được sáng như mặt trời, rõ ràng là dạ minh châu và nến vào ban đêm đều sáng hơn mà.
Đường đường Thành Tuyên đế bị một nhóc con vắt mũi chưa sạch làm khó rồi, hắn suy nghĩ một lát mới nói: “Bởi vì mặt trời lớn hơn mặt trăng, có điều mặt trời cách xa chúng ta hơn nên thoạt nhìn chỉ lớn bằng mặt trăng.”
Trang Lạc Yên ngồi một bên nhíu nhíu mày, lý do này cỏ vẻ không tệ lắm, tiếc là người nơi đây không biết căn bản là mặt trăng không phát sáng.
“Vậy tại sao ngọn nến cách xa chúng ta dù có lớn cũng không sáng bằng ngọn nến nhỏ ở gần?” Phong Kỳ tiếp tục hỏi, đôi mắt đen lúng liếng chóp chóp ngưỡng mộ nhìn Phong Cẩn, hiển nhiên trong mắt thằng bé, phụ hoàng không gì không biết, không gì không làm được.
Phong Cẩn bắt đầu hối hận ngày trước mình đã kể cho nhóc con này nghe quá nhiều “truyện cổ tích để dưỡng thai”, nếu không, hôm nay hắn cũng không đến nỗi rơi vào nguy cơ “tri thức quá mức hạn hẹp” thế này.
“Bởi vì mặt trăng buổi tối cũng ngủ, vậy nên không được sáng.” Trang Lạc Yên quyết định giúp Phong Cẩn kéo lại tôn nghiêm.
“Nhưng mà ban ngày mặt trăng cũng không chịu đi ra, vì sao buổi tối còn ngủ nữa?”
“Bởi vì mặt trăng lười,” Trang Lạc Yên sờ sờ đầu thằng bé, nghiêm túc nói, “Vì vậy người ta không thể lười biếng, nếu không cũng sẽ như mặt trăng vậy, buổi tối cũng không sáng.”
Phong Kỳ nhìn vẻ nghiêm túc của mẫu thân, trịnh trọng gật đầu: “Dạ, không được lười biếng.”
“Ngoan lắm.” Trang Lạc Yên tiếp tục vỗ vỗ đầu con, lười nhác ngồi lại ghế quý phi, “Vậy ăn cơm đi nào, ăn xong ngủ trưa, ngủ dậy rồi thì để Phúc Bảo dẫn con đi thăm hoa con mới trồng, chờ phụ hoàng con tới, lại học viết chữ nhé.”
Phong Kỳ lại gật đầu, không để người hầu bế lên mà tự mình ngồi xuống cạnh Trang Lạc Yên, sau đó quay sang nói với Phong Cẩn: “Phụ hoàng, phụ hoàng phải ăn nhiều nhiều một chút, mẫu phi nói người rất cực khổ.”
Phong Cẩn ngồi vào bên cạnh Trang Lạc Yên, cười cười với nàng rồi nói: “Bánh Bao của chúng ta cũng phải ăn nhiều vào, lớn lên rồi bảo vệ phụ hoàng và mẫu phi.”
“Dạ.” Phong Kỳ lại gật đầu thật mạnh.
Trang Lạc Yên cười nhìn hai cha con, nghiêng người bắt đầu rửa tay. Đối với đàn ông, cho anh ta biết rằng trong lòng người phụ nữ và con, anh ta rất quan trọng, anh ta sẽ làm tốt hơn, đây là sách lược cổ vũ.
Hai vị tài nhân mới phong đã nhanh chóng bị người trong cung quên mất, bởi vì hai nàng đã vào cung một tháng mà vẫn chưa từng được Hoàng đế cho gọi, vậy mới thấy, người mới cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hứa Như ở trong Sướng Thiên lâu quạnh quẽ này, nghe nói từng có vị phi tần được sủng ái sống trong đây, nhưng hôm nay chỉ có nàng và tài nhân mới vào cung kia ở lại, mỗi ngày trừ ăn uống thì là ngẩn ngơ. Bọn họ đến cả tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cũng không, chỗ khác lại không dám tùy tiện đến gần, sợ va chạm vị quý nhân nào đó.
Tiết Khất Xảo(*), tất cả phi tần lớn nhỏ trong cung đều ra ngoài, ai nấy điểm trang lộng lẫy, ăn mặc hoa lệ, để cầu tình cờ gặp được Đế vương.
(*) Tiết Khất Xảo, hay còn gọi là Thất Tịch.
Hứa Như cũng tỉ mỉ trang điểm, thay y phục, dẫn theo cung nữ ra ngự hoa viên, trên đường vô tình gặp được không ít phi tần phân vị thấp, mấy người đó đều lớn tuổi hơn, nhan sắc lại không bằng nàng. Hứa Như sửa sang vạt áo, cố gắng để mình trông tự nhiên thêm một chút.
Nàng chưa đi được bao xa, chợt thấy thái giám cung nữ phía trước dạt ra hai bên như thủy triều, nhìn kỹ lại, thì ra là Hoàng đế và Chiêu quý phi đang dắt tay cùng đi đến, nàng bước lên quỳ gối chào: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Phong Cẩn nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, hơi cau mày hỏi: “Ngươi là ai?” Lẽ nào không nghe được tiếng vỗ tay ra hiệu của Cao Đức Trung?
“Thiếp là tài nhân mới vào cung…”
“Không biết quy củ, đưa xuống.” Phong Cẩn thấy nàng ta như vậy liền bực bội nhíu nhíu mày, “Một tài nhân nho nhỏ mà dám ăn mặc vượt quy củ như thế, giáng xuống làm mạt đẳng canh y, sau này không được xuất hiện trước mặt trẫm nữa.” Dứt lời, không để tâm đến sắc mặt đối phương, nhấc chân đi ngay.
Trang Lạc Yên bước theo sau hắn, quay đầu nhìn cô bé này, thấy Hứa tài nhân thất kinh ngồi phịch trên mặt đất.
Nàng chỉ nhè nhẹ cười, lại một kẻ muốn chết.
Quay đầu, nhìn về phía bóng người đã đi trước một quãng, khóe miệng Trang Lạc Yên cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, thường thì, kẻ biết thời biết thế mới sống tốt được, nàng Hứa tài nhân này, ngay cả mình là ai cũng đã quên rồi