Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 9 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


- A Nguyên, ngày mai ta đi Thận Nghiêm Am bái phỏng trước, tình huống chưa rõ, ngươi trước tiên đừng đi.



Kha Minh đến phòng của Hạ Nguyên thương lượng.



Lúc này Hạ Nguyên vừa tắm xong không lâu, đang nửa nằm trên

giường ấm lót da hổ, một nha hoàn đang giúp cậu lau khô tóc, một nha

hoàn khác sau khi giúp cậu mặc y phục tử tế thì quỳ trên bậc để chân,

cẩn thận tỉ mỉ cầm ngón tay cậu, giúp cậu tu sửa móng tay. Một tiểu nha

hoàn khoảng tám chín tuổi đứng cạnh bưng khay, trên khay là trọn bộ dụng cụ cắt tỉa, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho nha hoàn kia làm việc.



- Chẳng qua là một am ni cô chứ không phải đầm rồng hang hổ,

ngươi không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy. Hơn nữa, ta cũng không phải giấy, dù không được việc thì bên cạnh có những người này đi theo,

ngay cả muỗi cũng đừng mong cắn được ta, ngươi có thể yên tâm.



Hạ Nguyên hừ khẽ. Tuy cậu tuổi còn nhỏ nhưng hoàn cảnh trưởng

thành không giống bình thường, hiểu rất rõ tâm tư của Kha Minh. Đơn giản là Kha Minh muốn cậu tốt nhất đợi ở đây, không động không đậy, ngoan

ngoãn chờ đợi để người khác hầu hạ, như vậy sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sau khi về kinh, cậu ấy cũng dễ ăn nói với mọi người.



Kha Minh cười khổ, đứng bên giường ấm, nói:



- A Nguyên, ta thực không ngờ ngươi thật sự có thể theo ta một đường đến thôn Tiểu Quy mà còn ở lại nữa.



- Ta biết. Từ hôm rời kinh, ngươi liền muốn để ta đích thân cảm

nhận được hoàn cảnh gian khổ, đường xá khó khăn. Dọc đường ăn gió nằm

sương tới đây, ngươi liền muốn để một thiếu gia thân thể mảnh mai cao

quý như ta giữa chừng bỏ cuộc, lui về kinh thành hưởng phúc. Châu quận

hoang vu này của Thường Châu không dọa được ta, đến cái huyện nghèo Vĩnh Định ngay cả huyện lệnh cũng không có không ai quản lý này cũng không

dọa được ta; mà bây giờ, thân ở trong cái nơi nghèo rớt mồng tơi, ác

danh rõ ràng nhất của huyện Vĩnh Định, trong căn phòng nhỏ do đất sét và cỏ tranh tạo thành này, ta cũng không hề kêu một tiếng khổ.



Giọng nói hơi đắc ý phối hợp với đôi chân mày nhướng cao vô cùng đẹp khiến tướng mạo xuất sắc của Hạ Nguyên càng sinh động hơn ba phần.



Kha Minh biết vị đại thiếu gia thân thể mảnh mai cao quý trước

mặt mình đang dương dương đắc ý vì việc “chịu khổ nhọc” của bản thân.

Cậu bất giác thở dài nói:



- Ngươi quả thực không cần theo chịu khổ chuyến này. Nếu công

chúa biết mấy ngày nay ngươi sống thế nào, e là sẽ làm loạn lên mất.



- Loại chuyện này không cần báo cáo quá tỉ mỉ chi tiết với mẫu thân ta.



Lời này của Hạ Nguyên là nói cho những người hầu hạ xung quanh

nghe, cậu thấy cả đám nha hoàn cúi đầu im lặng thì hừ nói:



- Đều nghe rõ cả chứ?



Các nha hoàn không dám đáp lời, toàn bộ cúi đầu nín thở, yên tĩnh làm việc.



Kha Minh khoát khoát tay.



- Ngươi đừng làm khó họ. Dù những nha hoàn này không nói thì những hộ vệ sau khi về kinh nào dám có chút gì giấu giếm?



Hạ Nguyên nghĩ thấy cũng đúng, bèn không làm khó những người này nữa.



- Thôi, sau khi về kinh hãy tính đến chuyện đối mặt với mẫu thân thế nào. Ngươi cũng đừng mong chuyển đề tài, ngày mai dù người khác có

leo không nổi, ta cũng muốn theo ngươi lên núi, ngươi nói gì cũng không

thay đổi được quyết định của ta.



- Nếu nơi ác liệt như thôn Tiểu Quy cũng không dọa được ngươi,

vậy ta không còn gì để nói. Nhưng ta nói trước, Thận Nghiêm Am thật

không phải nơi tốt lành gì, có lẽ chúng ta còn chưa gõ cửa đã bị gây khó dễ đủ điều, đến lúc đó ngươi đừng có cáu.



- Một đường chịu khổ đến đây, ta cũng rất giác ngộ rồi, có khổ

nữa cũng vậy thôi. Dù sao bất kể ở kinh thành có bao nhiêu uy thế, ở đây cũng không thể thực hiện được.



Hạ Nguyên nói đến đây liền cười:



- Ngươi nói xem cái nơi tồi tàn này, cái sơn thôn hoang dã này,

thôn dân cả đời chưa từng đi khỏi núi, vị quan lớn nhất họ gặp chính là

thôn trưởng. Ngươi nói với bọn thôn đồng kia chúng ta đến từ kinh thành, là công tử thiếu gia của công hầu phủ nhà nào đó hay hoàng thân quốc

thích gì đó, chúng hoàn toàn không hiểu, nhìn chúng ta như nhìn hát

tuồng. Dù sao thì mấy từ công hầu phủ tướng này, đối với chúng mà nói,

chỉ là thứ trên sân khấu. Nghĩ đến thật buồn cười, lại ngu ngốc đến như

vậy.



- Phải đấy.




Mà, Hạ Minh đại thiếu gia bị Tiểu Vân kết luận là ngu ngốc, tuy

vô cùng vênh váo không coi ai ra gì nhưng suy cho cùng cũng không phải

kẻ ngu, sự khinh thường trong mắt Tiểu Vân có lẽ cậu nhìn chưa ra nhưng ý khinh thường của cô lại thể hiện rất rõ ràng.



Cậu đường đường là tiểu thiếu gia của trấn quốc công phủ, con

cháu thế gia hàng đầu ở kinh thành, thế nhưng, lại bị một thôn đồng nhơ

bẩn khinh thường! Sao nó dám?



- Ê! Ngươi nói đi chứ! Ngươi không biết nói à? Dám vô lễ với bổn thiếu gia như vậy! Ngươi không muốn sống rồi!



Nhìn ngón trỏ trắng trẻo mập mạp không ngừng chỉ vào mũi cô,

Tiểu Vân rút một cành cây dài ba thước từ sau lưng, chỉa vào thân thể

cậu bé đang không ngừng nhích lại gần cô.



- Ngươi làm gì vậy?! Ngươi muốn làm gì?



Hạ Minh nhìn chằm chằm cành khô kia chống lên ngực mình, thét lên.



Lúc này những người khác cách đó không xa cũng đi đến, Hạ Nguyên dẫn đầu mở miệng hỏi:



- Thôn đồng này, ngươi làm như thế là lẽ vì sao?



Tiểu Vân phân tâm liếc mắt qua, thấy cậu bé mở miệng này vung

tay trái lên, ngăn những người khác tiến tới____bao gồm các hộ vệ vốn

định tiến lên đòi lại danh dự cho chủ tử nhà mình. Người này, quả nhiên

là thủ lĩnh của đám người họ, hôm qua cô không hề nhìn lầm. Còn nữa,

những người này thật sự không phải đang hát tuồng sao? Sao nói chuyện

không khác mấy người hát tuồng lắm? Người bình thường ai lại nói chuyện

như vậy?



- Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu ta không thể lại gần hơn nữa. (từ “cậu ta” và “cô ta” trong tiếng Trung phát âm giống nhau nên người khác nghe không phân biệt được nam hay nữ)



Tiểu Vân nói rất hiển nhiên.



- Ta không phải nữ!



Hạ Minh lập tức giậm chân. Cậu tướng mạo tuấn tú xinh đẹp, dù

rất kiêu ngạo về ngoại hình của mình nhưng không chịu để người khác nói

cậu nữ tính, đừng nói chi tới việc nhận cậu là nữ.



Người này sao lại tự nhận là nữ? Tiểu Vân hơi cau mày, chán ghét nói:



- Chỉ có nữ nhân mới làm cho bản thân thơm phức.



- Trên người bổn thiếu gia chính là trầm hương cực phẩm chỉ quý

tộc mới có thể dùng, tên thôn đồng ngu ngốc dốt đặc cán mai như ngươi

lại dám nói ta là nữ nhân!



- Ta biết chữ “Đinh” viết thế nào, cho nên ta không phải không biết chữ Đinh, ngươi mới không biết chữ Đinh. (câu thành ngữ “mục bất thức đinh” dịch theo nghĩa đen thui là “không

biết chữ Đinh” (chữ Đinh: 丁) nhưng không ai dùng với nghĩa này cả mà

được hiểu là “dốt đặc cán mai”, “một chữ bẻ đôi cũng không biết”...

không rõ Tiểu Vân thực sự không biết câu thành ngữ này hay biết mà cố ý

xiên xỏ từ ngữ)



- Ta cũng biết chữ Đinh viết thế nào!



- Vậy thì sao? Ngươi muốn ta khen ngươi đúng là biết chữ Đinh sao?



Cô nhún vai:



- Nhưng mà, biết viết chữ “Đinh” thật sự không có gì giỏi.



Quả nhiên ngu ngốc, trong lòng Tiểu Vân kết luận.



- Ngươi, ngươi là đồ thôn đồng ghê tởm càn quấy!



Hạ Minh chưa từng bị người tầng lớp thấp hơn cãi lại như vậy,

nhất thời không biết ứng biến thế nào, không biết nên đáp trả ra sao mới tốt.



- Phụt!



Triệu Nguyệt bên cạnh không nhịn được bật cười ra tiếng.



Còn Hạ Nguyên định lực cực mạnh, chí ít chỉ hơi cong khóe môi, không để người khác nhìn ra cậu đang nín cười.