Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 242 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Sau khi đến kinh thành gặp lại cậu, tuần nào cậu cũng

sai người đưa lương thực và thuốc bổ tới cho mẫu thân cô, lại còn đưa

rất đúng bệnh, đủ thấy cậu đã lén lút điều tra về bệnh tình của mẫu

thân. Nhờ sự tiếp tế hào phóng của cậu đã giải quyết được vấn đề thuốc

bổ khiến cô đau đầu nhất (chủ yếu vì vừa đắt kinh khủng vừa khó mua), cô hoàn toàn không cần lo không đủ tiền dùng. Cho nên cô không hiểu tại

sao Hạ Nguyên lại đột nhiên hỏi cô như vậy.



- Sao ngươi có thể dư dả? Ở cái nơi như thôn Tiểu Quy, dù đất

đai cả thôn đều là của ngươi thì ngươi cũng kiếm không ra tiền, đừng nói chi là trong nhà ngươi lại không có ruộng đất. Thế nhưng, dù đã biết

tình hình của ngươi, ta vẫn chưa từng đưa ngươi tiền.



Hạ Nguyên có chút khó khăn nói xong mới hỏi:



- Ngươi có biết là tại sao không?



- Bởi vì người như các ngươi cảm thấy đưa tiền rất dung tục, hơn nữa còn dễ gây tổn thương lòng tự ái của người nghèo, đương nhiên không chịu đưa, ngay cả nói cũng không được.



Bạch Vân cảm thấy mình rất là biết quan tâm, chưa từng dùng “ngạo khí của người nghèo” để hành hạ cậu.



Hạ Nguyên lại bị tức đến lạc đề, hầm hừ chất vấn:



- Người như bọn ta gì chứ? Là người thế nào?



Bạch Vân hất cằm, dùng cách thức thường dùng để đả kích cậu trong thư từ qua lại mười năm nay, nói:



- Mời tham khảo Vương Di Phủ* trong “Thế thuyết tân ngữ, quy châm” sẽ biết ta nói là người nào. (* Vương Di Phủ đời Tấn khinh tiền, không bao giờ nói đến “tiền”. Một hôm, ông ngủ, người nhà chất tiền quanh giường ông để xem lúc thức dậy ông

có nói đến tiền hay không. Quả nhiên, lúc thức dậy, ông hết sức ngạc

nhiên nhưng chỉ bảo người nhà sao không cất “cái vật tầm thường” ấy đi,

chứ không nói đến “tiền”.) (1)



- Vương Di Phủ gì?!



Dù tự nhận là đầy bụng thi thư nhưng đáng tiếc Hạ Nguyên không

có trí nhớ tốt như Bạch Vân, nhất thời không nhớ ra đó là ai, cho nên

cậu suýt trở mặt với cô lần nữa, khoe khoang như thế đúng là muốn ăn đòn mà!



May mà cậu kịp thời nhớ ra, nữ nhân này có khốn kiếp cỡ nào cũng là người cậu quan tâm, lại còn là nữ nhân, cậu không thể giống như

trước đây được. Phải nhịn.



Bạch Vân khẽ cười ra tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô chậm rãi đọc đoạn văn kia_____



- “Vương Di Phủ nhã thượng huyền viễn, thường tật kỳ phụ tham

thục, khẩu vị thường ngôn tiền tự. Phụ dục nghị chi, lệnh tỉ dĩ tiễn

nhiễu sàng bất đắc hành. Di Phủ thần khởi, kiến tiền ngại hành, hô tì

viết: ‘Cử khước a đổ vật.’” (Vương Di Phủ luôn tôn sùng lý lẽ sâu xa, thường căm ghét sự tham lam thấp hèn của vợ mình, miệng chưa từng nói
Nghiêm Am gả nhầm người không? A!



Ý thức nguy cơ nồng đậm khiến Hạ Nguyên bắt đầu thần hồn nát

thần tính, cảm thấy tất cả mọi người Bạch Vân quen biết đều có hiềm

nghi, đều là những kẻ ác dạy hư cô.



- Không có ai dạy ta không lấy chồng, là tự ta quyết định.



- Tại sao không lấy chồng? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?



Hạ Nguyên không ngồi yên nữa, đứng dậy vòng qua bàn, đứng trước mặt Bạch Vân, từ trên cao nhìn xuống, hùng hùng hổ hổ.



- Không nghĩ gì cả, ta đã cân nhắc qua một lần tất cả nam tử hợp độ tuổi mà ta biết, phát hiện không người nào ta có thể gả nên mới

quyết định không gả.



Bạch Vân rất nghiêm túc nói.



- Không người nào có thể gả?



Hạ Nguyên cắn răng hỏi.



- Đúng vậy.



- Vậy ta thì sao? Ta cũng không đáng để gả sao?



- A?



Bạch Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt bốc lửa của Hạ Nguyên, nhất thời không thốt nên lời.



Hai ngày nay cô mới hiểu rõ là mình thích Hạ Nguyên, nhưng quả

thực cô không vì thích cậu mà cho rằng hai người nên kết thành phu thê.

Suy cho cùng……điều này quá khó có thể tưởng tượng.



Cậu ấy là quý tộc kinh thành, cô là người nghèo ở sơn thôn, hai người không thể chung đường.



Cô hiểu rất rõ ràng; trong khi, hiển nhiên, Hạ Nguyên vẫn còn

đang hỗn loạn, chưa có thời gian tỉnh táo suy nghĩ rõ nên lúc này mới

tức giận như vậy, cảm thấy…..bị phụ bạc như vậy.



Editor chú thích: (1) và (2) có nội dung na ná

nhau, (1) là điển tích bằng tiếng Việt mình tìm được trên mạng, (2) là

mình dịch từ đoạn mà Bạch Vân đọc; điển tích này hình như không quá phổ

biến nên mình không tìm được nhiều, do đó không xác định được đâu là bản chính xác nên mình bê cả 2 đoạn lên. ^^