Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 1 :

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Tổng bộ tập đoàn Chu thị.



Tại văn phòng tổng giám đốc.



Một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất. Người đàn ông một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như hai người nói chuyện không được vui vẻ, người đàn ông nhíu chặt mi có chút tức giận.



“Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi, nếu như cậu không thể làm, hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức.”



Nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại, quay người ném di động lên bàn.



Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào thấy được một màn này, sửng sốt hỏi.



“Làm sao vậy? ”



Chu Lâm Duyên không phản ứng lại anh ta, đi về phía bàn làm việc ngồi xuống lưng dựa vào ghế rồi mới ngước mắt nhìn Đường Dịch.



“Có việc”



Đường Dịch đi qua.



“ừ...... hạng mục phía bên Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách sao. Tại sao bây giờ lại điều em tới đấy? ”



Chu Lâm Duyên giơ tay mở máy tính lên rồi nói.



“Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, cậu qua đó giải nhanh chóng giải quyết, chúng ta không thể kéo dài tiến độ của công trình nữa.”



“ Thế công việc bên này của em thì sao?”



Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với anh ta.



“Giao cho anh là được, cậu hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc.”



Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.



" Cũng được, dù sao ngày nào em cũng bị mẹ thúc giục kết hôn, lần đi Tây Châu xem như giúp em trốn một kiếp nạn, như vậy cũng có thể yên tĩnh một thời gian.”



——



Lúc Tô Tiêu Tiêu biết tin Đường Dịch được điều đi Tây Châu tiếp nhận hạng mục, phản ứng đầu tiên là Đường tổng của cô bị lưu đày.



Dù sao Tây Châu cách thủ đô thật sự quá xa a.



Trong lòng nghĩ như thế nào cô liền nói ra như vậy. Lúc này trong phòng làm việc, Đường Dịch đang tùy tiện ngồi ở trên ghế lười biếng xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới rồi trả lời.



“Tôi nói này dù sao cô cũng theo tôi lâu như vậy rồi sao tới bây giờ vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi ”



Hai năm trước Tô Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào bộ phận thiết kế kiến trúc của tập đoàn Chu thị. Nửa năm sau vào tổ hạng mục khu bắc trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra Đường Dịch là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc với anh ta Tô Tiêu Tiêu không còn xem anh ta như là lãnh đạo.



Lúc này biết Đường Dịch sắp đi cô có chút luyến tiếc.



Từ bàn làm việc tìm được một chồng văn kiện Đường Dịch cần, cô nhanh chóng mang tới cho anh ta.



Tô Tiêu Tiêu hai tay cánh tay ôm tập văn kiện nhìn Đường Dịch hỏi.




Sắc mặt của cô trắng bệch đi về bàn làm việc, che lại bụng nhỏ, gục đầu lên bàn, giọng nói mệt mỏi trả lời cô ấy.



“ Bảo tôi lần sau lại đến trễ thì không cần tới công ty nữa.”



“A kia……” Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không tốt, vội vàng hỏi.



“Tiêu Tiêu cô làm sao vậy? Có phải là không thoải mái. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy.”



Tô Tiêu Tiêu theo bản năng mà ôm bụng trả lời.



“ Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh.”



Cô đem mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh.



Cả buổi sáng, Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ đau tới mức không có sức lực nói một câu. Cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi.



Giữa trưa các đồng nghiệp đi ăn cơm, cô không còn sức lực nên ở lại văn phòng.



Lý Viện ăn xong cơm trưa, liền lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần, thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua.



“ Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể ”



Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ giúp cô lấy một phần cơm, ngẩng đầu cảm kích nói.



“Cảm ơn cô.”



Lý Viện thấy sắc mặt Tô Tiêu Tiêu vẫn còn tái nhợt chợt nhíu mày hỏi.



“ Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không?”



Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói.



“Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám.”



Buổi sáng cô vừa đến muộn, làm sao còn dám xin nghỉ.



Huống chi cô thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên, khi thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình, cô thật sự sợ tới mức không dám thở mạnh.



Tô Tiêu Tiêu bụng đau thật sự không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ là uống chút chút canh bí đao hầm xương.



Sau khi đi ăn về mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện.



“Buổi sáng lúc Chu tổng tiến vào, tôi thật sự cảm giác trái tim giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi! Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt!”



" Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha "



“ Tuy Chu tổng rất tuấn tú, nhưng anh ta cùng tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy sao, đứng trước mặt anh ta tôi đầu cũng không dám ngẩng, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần.”



Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu mà ghé vào trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái, nhàm chán mà suy nghĩ.



" Lớn lên đẹp trai thì có lợi gì, lúc nói chuyện yêu đương mà vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc như vậy phỏng chừng sẽ làm cho bạn gái cảm thấy buồn bực a "