Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 16 :
Ngày đăng: 16:50 27/05/20
Mười phút sau Tô Tiêu Tiêu tỉnh dậy thì Chu Lâm Duyên đã đi rồi. Cô ngồi ngây ngốc ở trên thảm một lúc rồi lại tiếp tục ăn dưa hấu.
Thời gian gần đây không có quá nhiều công việc cho nên Chu Lâm Duyên cũng không bắt cô phải tăng ca, Tô Tiêu Tiêu vui đến quên cả trời đất, hai ngày cuối tuần cô còn tính toán ở nhà xem phim.
Ngày cuối tuần Tô Tiêu Tiêu đang muốn ngủ nướng thì sáng sớm di động liền vang lên, cô mơ mơ màng màng từ trong ổ chăn vươn tay lấy di động rồi nhấn nghe, giọng nói mang vẻ buồn ngủ.
" Alô"
" Con cái nha đầu này, mặt trời đã chiếu tới mông rồi mà vẫn chưa chịu rời giường sao."
Nghe thấy giọng nói của mẹ Tô, Tô Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng làm nũng.
"Mẹ...hôm nay là cuối tuần nha."
" Con nghĩ mẹ không biết sao, bây giờ con chạy nhanh xuống dưới xách đồ giúp mẹ, một mình mẹ không thể xách được a."
Tô Tiêu Tiêu kinh ngạc, cô đột nhiên thanh tỉnh, xốc chăn từ trên giường ngồi dậy
"Mẹ...bây giờ mẹ đang ở đâu?"
" Mẹ đang ở cửa tiểu khu chỗ con sống, con xuống xách hành lý giúp mẹ nhanh lên."
Tô Tiêu Tiêu đâu nghĩ đến mẹ cô sẽ đột nhiên tới, cô cúp điện thoại liền nhảy xuống giường, vào phòng tắm vội vội vàng vàng rửa mặt, thay đổi quần áo liền chạy nhanh xuống dưới lầu.
Một hơi chạy đến cửa tiểu khu, xa xa liền nhìn thấy mẹ Tô đang ngồi dưới gốc cây ở hoa viên, bên cạnh là cái vali cùng với hai túi lớn.
Tô Tiêu Tiêu vội chạy tới, "Mẹ..."
Mẹ Tô quay đầu liền thấy con gái mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt tươi cười đang chạy tới.
Tô Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt mẹ Tô rồi ôm chặt bà, "Mẹ như thế nào đột nhiên lại tới đây, cũng không nói một tiếng cho con biết."
Mẹ Tô cười nói, "Ngày mai không phải là sinh nhật của con hay sao, mẹ muốn cho con một kinh hỉ."
Tô Tiêu Tiêu cười đến đôi mắt đều cong lên, "Vậy mẹ cũng nên nói cho con biết một tiếng a, như vậy con có thể tới sân bay đón mẹ."
Cô vừa nói vừa xách hai cái túi lên.
Mẹ Tô kéo vali có chút ghét bỏ nói," Mẹ ở sân bay gọi taxi là có thể tới thẳng đây thì cần gì phải để con chạy xa như vậy, với lại thời gian chờ con tới sân bay thì mẹ cũng có thể tới đây rồi."
Tô Tiêu Tiêu đã lâu không gặp mẹ, bây giờ gặp lại cô vui vẻ ôm lấy cánh tay của bà, hai mẹ con sánh vai nhau đi vào tiểu khu.
" Thế ba con đâu rồi? Còn có mọi người ở nhà vẫn khỏe cả chứ ạ?"
" Mọi người đều khỏe, ba con vốn dĩ cũng muốn tới nhưng mà vì công việc cho nên không thể đi."
Tô Tiêu Tiêu cười, "Không sao, chờ tới sinh nhật của ba con sẽ trở về tổ chức tiệc chúc mừng ba nhé."
Mẹ Tô cười nói, "Hóa ra con vẫn còn nhớ rõ sinh nhật của ba a."
Vào tới chung cư Tô Tiêu Tiêu chạy nhanh tới mở cửa thang máy, lại vội quay đầu giúp mẹ xách hành lý.
Vào thang máy, mẹ Tô nhìn xung quanh rồi đánh giá, "Tiểu khu này cũng không tệ lắm."
Tô Tiêu Tiêu nhìn mẹ cười, " Mẹ đã ăn sáng chưa?"
" Lúc ở trên máy bay mẹ đã ăn rồi."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra.
Cánh cửa mở ra mẹ Tô ngẩng đầu liền nhìn thấy có người đứng bên ngoài, trong ánh mắt hiện lên rõ ràng kinh ngạc.
Chu Lâm Duyên một thân tây trang màu đen, thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Chu Lâm Duyên hiển nhiên cũng không nghĩ giây phút cửa thang máy mở ra người anh thấy đầu tiên sẽ là Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ của cô, anh có chút kinh ngạc.
"Hôm nay"
Chu Lâm Duyên sửng sốt, theo bản năng hướng Tô Tiêu Tiêu nhìn một cái.
Mẹ Tô nói: "Đúng vậy, dì đặc biệt từ Diệp Thành tới đây bồi nó ăn sinh nhật a."
Tô Tiêu Tiêu ở phòng bếp gọt khoai tây, nghe được những lời mẹ Tô nói với Chu Lâm Duyên cô có loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Hai người ở bên kia hàn huyên một lát, mẹ Tô đi tới phòng bếp đẩy Tô Tiêu Tiêu một chút, nhỏ giọng nói. "Con cái nha đầu này, ngày hôm qua còn nói với mẹ là không thân, không quen biết người ta."
Mẹ Tô đã cố gắng nhỏ giọng nhưng Chu Lâm Duyên thính lực khá tốt cho nên liền nghe thấy, động tác uống nước không khỏi chậm lại, quay đầu nhìn Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói, "Vốn dĩ bọn con quả thực là không thân."
Mẹ Tô cầm lấy củ khoai tây trong tay cô, "Được rồi được rồi, con đi ra ngoài đi, đừng ở trong này nữa."
Tô Tiêu Tiêu bị mẹ Tô đuổi ra khỏi phòng bếp. Cô bĩu môi trở lại phòng khách.
Chu Lâm Duyên ngồi ở trên sofa thấy cô đi ra thì cứ như vậy nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu có điểm xấu hổ, cũng rất buồn bực. Nghĩ thầm, "Chu tổng à...anh cứ làm một người lạnh lùng đi, còn đi theo xem náo nhiệt làm gì! Mẹ tôi kêu anh ăn cơm anh liền ăn cơm sao. Nhẽ ra anh nên lạnh lùng nói " không cần " như vậy mới phù hợp với con người của anh đấy"
Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên nhìn có điểm không biết làm sao, cô mím môi, căng da đầu đi qua.
Ngồi xuống cạnh bàn từ trong ngăn kéo lấy ra điều khiển TV, sau đó quay đầu lại đưa cho Chu Lâm Duyên.
"Cái kia...... Chu tổng, anh có muốn xem TV không?"
Chu Lâm Duyên không duỗi tay cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm cô.
Tô Tiêu Tiêu bị nhìn như vậy liền có chút khẩn trương, cô mím môi, đang nghĩ xem nên nói cái gì để giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng mà còn chưa kịp nói thì Chu Lâm Duyên đã mở miệng, giọng nói trầm thấp.
"Tô Tiêu Tiêu, cô cảm thấy chúng ta không quen biết nhau"
Anh nói xong một câu, thanh âm càng thấp, ánh mắt cũng sâu hơn, lại nói tiếp, "Cùng tôi không thân"
Tô Tiêu Tiêu thấy anh như vậy, không biết vì sao lại bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, mỗi một chữ anh thốt ra tim cô liền đập nhanh một nhịp, chờ anh nói xong, cô chỉ biết há mồm, sau một lúc lâu cũng chưa nói được lời nào.
Qua hơn nửa ngày, cô mới thoát khỏi loại cảm xúc hoảng loạn này, cô theo bản năng nhấp môi dưới, đè nặng thanh âm, nhỏ giọng nói: "Thật ra ý của tôi không phải vậy đâu......"
"Ừ...vậy cho nên ý tứ của cô là như thế nào?"
Tô Tiêu Tiêu bị hỏi đến sửng sốt, sau một lúc lâu, đơn giản ăn ngay nói thật nói, "Nếu tôi nói thật chắc chắn mẹ tôi sẽ có những ý nghĩ không nên có."
"Suy nghĩ gì a?"
Chu Lâm Duyên tựa hồ quyết tâm muốn hỏi đến cùng.
"..."
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy trở nên hồ đồ, đầu nóng lên, nói, "Tôi sợ bà ấy thấy anh lớn lên đẹp trai như vậy, sẽ muốn chọn anh làm con rể."
Lời vừa nói ra chính cô cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Chu Lâm Duyên rõ ràng cũng sửng sốt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu nhìn một lát, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên câu môi cười cười còn "Ồ" một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy hôm nay quá xui xẻo, cô căng da đầu giải thích với anh,
"Nhưng là tôi thề, tôi đối anh thật sự không hề có suy nghĩ đó, cho nên chờ lát nữa mặc kệ mẹ tôi nói cái gì, đều không phải ý tứ của tôi, anh ngàn vạn đừng hiểu lầm."
Cô vừa dứt lời sắc mặt Chu Lâm Duyên trở nên khó coi hơn.