Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 18 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Mẹ Tô ở nhà con gái năm ngày, trước lúc rời đi bà còn cố ý đi chợ mua thức ăn, tủ lạnh nhà Tô Tiêu Tiêu lập tức tràn ngập đồ ăn, lúc thu dọn hành lý bà không quên dặn dò con gái. "Con không nên ăn mì gói thường xuyên, cũng không cần gọi cơm hộp, đồ ăn bên ngoài cũng không được vệ sinh, có thời gian thì con nên tự mình nấu cơm, trong nhà cái gì cũng có, tương thịt bò mẹ đã đặt trong tủ lạnh, ăn với cơm rất ngon, ngày thường nếu con xào rau thì có thể cho vào một ít."



Tô Tiêu Tiêu ngồi dưới đất giúp mẹ Tô đóng gói hành lý, ngoan ngoãn gật đầu đáp lời, "Con đã biết."



"Đúng rồi, ba con ngày hôm qua gọi điện thoại hỏi sinh nhật ông ấy con có thể trở về không. Năm nay ba con cũng đã 55 tuổi rồi, rất mong chờ."



Tô Tiêu Tiêu nói, "Con khẳng định sẽ trở về. Đây là chuyện con nên làm!"



Mẹ Tô tức khắc vui vẻ, "Vậy ba mẹ chờ con trở về."



Thời gian lên máy bay là 2 giờ chiều. Tô Tiêu Tiêu giúp mẹ Tô thu thập hành lý xong liền lái xe đưa bà ra sân bay.



Lúc kiểm tra an ninh, mẹ Tô lại dặn dò cô, "Nhớ rõ những gì mẹ đã nói, con nên ăn ít cơm hộp, dù sao đồ ăn bên ngoài cũng không vệ sinh, cẩn thận lại ăn phải thứ không tốt."



" Con biết rồi mẹ."



Tô Tiêu Tiêu thở dài, luyến tiếc ôm lấy bà, "Mẹ xuống máy bay nhớ gọi điện cho con, thời điểm mẹ về tới nhà cũng vậy nhé."



"Được rồi được rồi, con cũng trở về đi."



Mẹ Tô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái, bà cũng rất luyến tiếc.



"Trên đường trở về con nhớ lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."



" Vâng ạ."



Tô Tiêu Tiêu chờ mẹ đi qua cửa an ninh, cùng cô vẫy vẫy tay, đến lúc không nhìn thấy bóng dáng mẹ Tô nữa cô mới xoay người rời sân bay.



......



Thứ hai đi làm, Tô Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ làm việc vẽ bản thiết kế, Lý Viện đột nhiên ở phía sau nhỏ giọng gọi cô.



Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại hỏi cô ấy, "Làm sao vậy?"



Lý Viện thần thần bí bí nhìn ra bên ngoài, sau đó mới nhỏ giọng nói. "Cuối tuần này cô đi cùng tôi lên chùa thắp hương được không, tôi gần đây đặc biệt xui xẻo, lần trước làm rơi ví tiền, hai ngày trước ra cửa chân lại bị thương, sáng sớm hôm nay tỉnh dậy tôi đã không cẩn thận làm rơi điện thoại, cô nhìn xem màn hình rơi nát nhừ rồi."



Lý Viện sống không còn gì luyến tiếc, cô ấy đem điện thoại tới cho Tô Tiêu Tiêu xem.



Tô Tiêu Tiêu nhìn mặt di động rất đồng tình với cô ấy, "Thay cái này bao nhiêu tiền?"



"Tôi đã tới cửa hàng hỏi qua, phải mất một ngàn."



Lý Viện cả giận: "Thay đổi màn hình phải mất một ngàn, thêm mấy ngàn nữa tôi cũng có thể đổi cái mới rồi nha!"



Tô Tiêu Tiêu đau lòng sờ sờ đầu Lý Viện, "Thật đáng thương, nhưng mà vẫn là đổi màn hình thôi, dù sao di động của cô cũng vừa mới mua không bao lâu."



Lý Viện cầm tay Tô Tiêu Tiêu, ánh mắt mong chờ nhìn cô, "Cho nên cuối tuần này đi thắp hương cùng tôi để giải vận đen nha."



Tô Tiêu Tiêu vỗ vỗ tay cô ấy. "Được...Tôi đi cùng cô."



Tô Tiêu Tiêu cùng Lý Viện hẹn thứ bảy đi dâng hương, sáng sớm liền rời giường thu thập thật tốt rồi ra cửa.



Trên núi Thúy Vân có ngôi chùa hương khói thực vượng, Tô Tiêu Tiêu cùng Lý Viện sáng sớm liền đến trên núi, lúc tới nơi trong chùa đã có người ở dâng hương, Tô Tiêu Tiêu bị Lý Viện kéo đi dâng hương.



Dâng hương xong còn thuận tiện xin quẻ.



Không biết sư phó có phải hay không đang nói hươu nói vượn, nhìn quẻ Tô Tiêu Tiêu rút ra liền nói gần đây sẽ có vận đào hoa, tình yêu của cô sắp đến.



Tô Tiêu Tiêu không để trong lòng, vào tai này ra tai kia, thắp hương xong hai người ở trong chùa ăn cơm chay, thuận tiện ở trong núi du ngoạn một vòng, đến buổi chiều mới vô cùng cao hứng cùng Lý Viện xuống núi.



Về đến nội thành trời đã tối rồi, chơi một ngày hai người đều có điểm mệt, ở khu thương mại dạo một vòng lúc sau liền từng người về nhà.



Tô Tiêu Tiêu về đến nhà, trước đi phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó liền đến tủ lạnh tìm đồ ăn.



Lần trước mẹ Tô mua cho cô đầy một tủ lạnh đồ ăn, cô cũng sẽ không nấu, có chút đồ ăn cũng sắp hỏng. Mì gói lúc trước cô mua đã bị mẹ vứt bỏ, ở tủ lạnh mân mê nửa ngày cũng không tìm ra cái gì có thể trực tiếp ăn.



Tô Tiêu Tiêu tuyệt vọng buông tiếng thở dài, đơn giản đem dưa hấu ngày hôm qua còn chưa ăn hết lấy ra bắt đầu ăn.



Mới vừa ăn hai miếng chuông cửa liền vang lên.



Cô nghiêng người nhìn ra cửa.



Sau đó đóng cửa tủ lạnh rồi ôm dưa hấu đi tới, cô hướng vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài là Chu Lâm Duyên cô mới vội vàng đem cửa mở ra.



"Chu tổng."



Chu Lâm Duyên đang cúi đầu xem văn kiện.



Lúc cửa mở ra mới ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Tiêu, "Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?"



Tô Tiêu Tiêu nói: " Cùng Lý Viện đi dâng hương."



Cô xúc một muỗng dưa hấu ăn, "Anh tìm tôi là có chuyện gì sao?"



Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, đem văn kiện trong tay cho cô. "Có bản vẽ cần cô sửa chữa."



Hạng mục lần trước vẫn chưa hoàn thành, thiết kế bên trong khách sạn đều có khả năng yêu cầu sửa chữa, Tô Tiêu Tiêu cầm lấy, "Khi nào giao cho anh?"



" Càng nhanh càng tốt."



"Được."
Anh không khỏi nhíu mày, giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương.



Sau một lúc lâu không khỏi tự giễu cười một tiếng.



Thật là si ngốc.



......



Tô Tiêu Tiêu cưỡi xe đạp, vài phút liền đến cửa hàng.



Cô lấy rượu cho vào túi tiện lợi treo lên xe rồi nhanh chóng đạp xe trở về.



Lúc cô xách rượu tiến vào nhà thì thấy bà nội cùng mẹ đã dọn một bàn đồ ăn.



Tô Tiêu Tiêu vừa vào nhà đã kêu lên,



"Trời ạ, thơm quá đi, con ở bên ngoài đều ngửi được mùi thơm rồi nha."



Mẹ Tô vừa nghe liền muốn cười. "Con là ngửi thấy mùi thơm liền trở về đi. Khi còn nhỏ cứ như vậy, mỗi lần trong nhà nấu cơm thì con lại chạy ra ngoài chơi, lúc chuẩn bị ăn cơm liền trở về."



Tô Tiêu Tiêu cười hì hì, đi phòng bếp hỗ trợ cầm bát đũa cùng mấy ly rượu.



"Ông nội, hôm nay con sẽ bồi ông uống rượu nhé."



Lão gia tử tuổi lớn liền thích uống chút rượu, nhưng mỗi lần đều không uống quá nhiều.



Tô Tiêu Tiêu khi còn nhỏ thường xuyên ở bên này cùng ông bà, lâu rồi chưa trở về, lần này cháu gái về chơi hai ông bà rất là cao hứng.



Người một nhà ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm mãi cho đến 9 giờ mới ăn xong.



Ba Tô ở trong sân bồi Tô lão gia tử chơi cờ, bà nội thì đi xem vườn hoa, Tô Tiêu Tiêu giúp đỡ mẹ Tô thu dọn phòng bếp.



Chờ đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, Tô Tiêu Tiêu liền lên lầu gội đầu tắm rửa.



Lúc xuống dưới cô đã thay một chiếc váy thoải mái hơn.



Mẹ Tô đang cùng bà nội ở vườn chăm sóc hoa, hai người đàn ông còn lại vẫn đang tiếp tục chơi cờ, Tô Tiêu Tiêu tiến lại gần nhìn thấy ba của cô thua rất thảm, cô liền nhịn không được giúp đỡ ông một chút, ông nội thấy vậy liền tức giận râu cũng muốn dựng lên hừ hừ. "Quan kì bất ngữ chân quân tử * "



(*) xem cờ không nói là người quân tử chân chính



Tô Tiêu Tiêu cười hì hì, "Chẳng phải là vì thế cờ của ba cháu quá xấu sao."



Ba Tô không nhịn được nói: "Con được a, vậy chính con chơi đi."



Tô Tiêu Tiêu ở sân dạo qua một vòng, rồi mượn chiếc xe đạp đi dạo trong tiểu khu một lát.



Trong tiểu khu có một hoa viên rất lớn, ở giữa còn có một bức tượng làm từ đá cẩm thạch màu trắng, vây quanh bức tượng là những bông hoa xinh đẹp, Tô Tiêu Tiêu liền cưỡi xe đạp đi vòng quanh bồn hoa.



Đi không biết bao nhiêu vòng, đột nhiên có người gọi tên cô.



"Tiêu Tiêu"



Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.



"Tiêu Tiêu, thật là em a"



Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy người nọ, tức khắc cười. "Anh tiểu Dương."



Triệu Dương đi tới. " Anh xa xa nhìn thấy chiếc xe nhà mình, còn đang thắc mắc người đang đạp xe là ai, kết quả cẩn thận nhìn lại cư nhiên là em."



Tô Tiêu Tiêu hai chân dẫm trên mặt đất, hai tay đỡ lấy chiếc xe cười nói:



"Em vừa mượn dì xong, dì bảo anh còn đang tăng ca "



"Ừ...gần đây bệnh viện khá nhiều việc, mỗi ngày đều phải tăng ca."



"Thật vất vả cho anh."



Triệu Dương cười cười. "Cùng nhau về nhé"



" Được."



Tô Tiêu Tiêu từ xe đạp bước xuống, Triệu Dương giúp cô đẩy xe.



Hai người đang muốn trở về, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.



"Tô Tiêu Tiêu."



Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại.



Cách xa một khoảng Chu Lâm Duyên mặc áo trắng quần đen, cổ áo mở hai cái cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, ống tay áo cũng tùy ý xắn lên. Cả người anh thoạt nhìn đều mang vẻ lười biếng.



Anh đứng đằng kia dựa vào cột đèn đường bên cạnh, đôi tay nhét ở túi quần, khóe môi câu lấy cười như không cười nhìn cô.



Tô Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, cô thực không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được Chu Lâm Duyên.



Cô có điểm không thể tin được hai mắt của mình, theo bản năng gọi một tiếng. "Chu tổng "



Chu Lâm Duyên lại cong cong môi nhẹ nhàng gọi cô. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."