Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Buổi sáng 11 giờ, máy bay từ Diệp Thành bay đến phía nam Tây Châu.



Từ sân bay tới công ty vẫn còn một quãng đường khá xa, mất 50 phút đi đường, tuy rằng lúc ở trên máy bay Tô Tiêu Tiêu đã ngủ một giấc nhưng lên xe quá nhàm chán chưa đến một lúc cô lại ngủ tiếp.



Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, một đường vẫn luôn bình ổn, Tô Tiêu Tiêu ngủ đặc biệt thoải mái, cho nên dọc theo đường đi cũng chưa tỉnh lần nào.



Mãi cho tới khi xe dừng lại cô mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc.



Trong lúc nhất thời đầu óc cô vẫn chưa thanh tỉnh, khuôn mặt mang vẻ buồn ngủ nhìn ra bên ngoài, cứ ngây ngốc cho đến khi cửa xe được người ở bên ngoài kéo ra dọa cô nhảy dựng lên.



Cô trừng mắt nhìn Chu Lâm Duyên đang đứng trước mặt.



Chu Lâm Duyên nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Tô Tiêu Tiêu, anh nén cười, "Tô Tiêu Tiêu, lần này cô tỉnh ngủ rồi chứ?"



Tô Tiêu Tiêu: "..."



Ý cười nơi khóe môi anh càng sâu, tiếp tục hỏi: "Còn muốn tức giận không?"



Tô Tiêu Tiêu: "..."



Chu Lâm Duyên cười xong, sau đó lại khôi phục bộ dáng đứng đắn, nhìn cô nói: " Chúng ta tới rồi, cô nhanh xuống xe đi."



Nói xong anh liền xoay người rời đi.



Tô Tiêu Tiêu ngủ đến đầu óc choáng váng, chờ Chu Lâm Duyên đi rồi cô mới xuống xe.



Nhiệt độ ở Tây Châu so với Diệp Thành vẫn là cao hơn, vừa mới xuống xe Tô Tiêu Tiêu đã bị ánh mặt trời gay gắt hun đốt, cô che đầu rồi chạy nhanh vào công ty.



Vừa vào đại sảnh Tô Tiêu Tiêu liền cảm nhận được không khí mát mẻ.



Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Chu Lâm Duyên đâu, phỏng chừng là anh đã lên lầu.



Cô vẫn có chút buồn bực vì Chu Lâm Duyên mang cô tới đây. Cô đi tới sofa cạnh cửa sổ ngồi xuống.



Mới vừa ngồi xuống cô liền nhận được tin nhắn của Chu Lâm Duyên:



【Bây giờ tôi có cuộc họp. Cô hãy lên văn phòng tầng năm chờ tôi】



Tô Tiêu Tiêu xem xong tin nhắn liền khóa điện thoại rồi cho vào túi xách sau đó mới đứng dậy đi về phía thang máy.



Tới tầng năm cô phát hiện ở đây không một bóng người nhưng tất cả máy tính đều mở ra, phỏng chừng mọi người đều đã đi họp.



Tô Tiêu Tiêu lập tức đi tới văn phòng Chu Lâm Duyên, văn phòng rộng lớn, trước cửa sổ sát đất là một chiếc bàn làm việc.



Cô không biết Chu Lâm Duyên sẽ họp trong bao lâu, đành phải kiên nhẫn chờ đợi.



Kết quả lần họp này chỉ mất 30 phút.



Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trên sofa cầm di động chơi trò chơi, nghe thấy bên ngoài lục tục truyền đến tiếng người nói chuyện.



Lúc cô đang muốn nhìn ra ngoài thì cửa văn phòng được mở ra.



Chu Lâm Duyên cùng Đường Dịch từ bên ngoài tiến vào.




Anh nhớ rõ Tô Tiêu Tiêu có một miếng ngọc luôn đeo trên cổ.



"Có thể là rớt ở trên xe Đường Dịch" Chu Lâm Duyên cầm lấy di động gọi cho Đường Dịch.



Điện thoại chuyển được, "Anh"



"Nhìn xem trên xe của cậu có miếng ngọc nào rơi ở đấy hay không."



"Anh chờ một lát để em tìm thử xem."



Tô Tiêu Tiêu gắt gao nắm chặt tay, khẩn trương nhìn Chu Lâm Duyên.



Chu Lâm Duyên nhìn cô, "Có không?"



"Không có."



Cúp điện thoại, Chu Lâm Duyên nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô. "Rất quan trọng sao?"



Tô Tiêu Tiêu gật đầu, "Là bùa hộ mệnh ông nội tặng tôi năm sinh nhật 18 tuổi."



Chu Lâm Duyên gật đầu, đem xe khởi động, rồi quay đầu lại nói: "Khả năng rớt trong quán rượu hoặc là trên núi, bây giờ chúng ta trở lại tìm xem."



Bọn họ đã đến nội thành, bây giờ quay trở lại mất 30 phút chạy xe. Tới nơi đã hơn 10 giờ.



Quán rượu đang chuẩn bị đóng cửa, nghe nói bọn họ trở về tìm đồ ông chủ vội nói: "Chúng tôi vừa mới quét tước vệ sinh nhưng không có nhìn thấy."



Tuy nói vậy nhưng ông vẫn nhường đường để hai người đi vào bên trong tìm thử, "Ngày thường nếu là khách đánh rơi đồ, chúng tôi đều sẽ giúp bọn họ cất dữ, bất quá xác thật không thấy được miếng ngọc nào."



Tô Tiêu Tiêu đi tới cái bàn kia tỉ mỉ tìm vài lần, ngẩng đầu lên vẻ mặt bất lực



nhìn Chu Lâm Duyên, thanh âm đều rất nhỏ, "Không có."



Chu Lâm Duyên nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, anh đi qua nắm cổ tay cô. "Chúng ta đi thôi, phỏng chừng rớt trên núi."



Quay đầu lại cùng ông chủ quán rượu nói cảm ơn liền lôi kéo Tô Tiêu Tiêu đi ra ngoài.



10 giờ 30 đèn lên núi đều đã tắt, những người lúc nãy ngồi ở đây cũng đã về nhà.



Chu Lâm Duyên đưa điện thoại di động bật đèn pin rồi hướng trên núi đi lên.



Trong núi u tĩnh, xung quanh đều là bóng tối, chỉ có ánh sáng nhỏ của đèn pin cho nên tầm mắt Tô Tiêu Tiêu đặc biệt không tốt, xa một chút đều nhìn không thấy.



Cô cũng đem di động mở đèn pin, nhìn đến số pin còn lại của di động theo bản năng kéo áo Chu Lâm Duyên, nhỏ giọng nói: "Di động của tôi sắp hết pin rồi."



Chu Lâm Duyên đang đi phía trước bình tĩnh nói: "Của tôi cũng vậy."



Trong núi quá tối, ánh sáng di động lại quá yếu bây giờ bọn họ muốn tìm miếng một ngọc bội quả thực rất khó.



Di động Tô Tiêu Tiêu rất nhanh liền hết pin. Trước mắt đột nhiên tối sầm, cô sợ tới mức thất thanh kêu một tiếng, "Chu Lâm Duyên!"



Trong thanh âm mang theo nỗi kinh hoảng, Chu Lâm Duyên nghe được trong lòng bỗng căng thẳng, anh quay đầu lại, cầm tay Tô Tiêu Tiêu rồi nói: "Tô Tiêu Tiêu, tôi ở đây."