Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 26 :
Ngày đăng: 16:50 27/05/20
Chương trình học của Tô Tiêu Tiêu ngày hôm sau liền kết thúc, cô mua vé máy bay cùng ngày, tan học liền xách theo rương hành lý lập tức ra khỏi viện thiết kế, bắt xe đi thẳng đến sân bay.
Tài xế nhìn thấy trong lồng ngực cô ôm một bó hoa, liền cười hỏi: “Bó hoa này thật đẹp, là bạn trai tặng cô hả?”
Nhắc tới hoa, Tô Tiêu Tiêu liền có điểm đau đầu.
Bởi vì hôm nay phải lên máy bay, cô vốn dĩ không nghĩ mang theo. Vì thế còn cùng Chu Lâm Duyên thương lượng: “ Hoa kia quá lớn, em không mang theo được không”
Chu Lâm Duyên nhưng thật ra rất dễ nói chuyện, nói đều tùy cô, dù sao anh vẫn sẽ tặng.
Cô tuy rằng cảm thấy quá đáng tiếc, nhưng là nghĩ ôm bó hoa lớn như vậy lên máy bay cũng không tiện, đơn giản liền không mang theo.
Ai ngờ buổi tối Đường Quyên cùng Từ Hân lại tới phòng cô, Đường Quyên lấy điện thoại chụp bó hoa trên bàn trà, thực cảm khái mà nói: “Tiêu Tiêu bạn trai của cậu cũng thật có tiền, hoa này rất đắt a.”
Tô Tiêu Tiêu đối với hoa cũng không hiểu biết nhiều, vì thế cô liền tò mò mà hỏi thăm một chút giá cả.
Đường Quyên nói ra một con số, dọa cô sợ hết hồn. Mặc kệ, không thể ném, nói cái gì cũng không thể ném, cô phải mang về nhà tìm cái bình hoa cắm lên.
Vì thế hôm nay cô mới ôm bó hoa lớn như vậy lên máy bay.
Vậy là bó hoa tổ tông này theo Tô Tiêu Tiêu từ Nam Khê bay trở về Diệp Thành, từ sân bay đi ra ngoài, xa xa cô liền nhìn thấy Mẹ Tô.
Tô Tiêu Tiêu cao hứng chạy tới, “Mẹ!”
Cả khuôn mặt Tô Tiêu Tiêu đều bị bó hoa kia che khuất, mẹ Tô thiếu chút nữa không nhận ra con gái, chờ con gái chạy tới bà mới ai da một tiếng, “Con lấy ở đâu ra bó hoa lớn như vậy nha?”
Tô Tiêu Tiêu nói: “Trong viện phát, chúc mừng khóa học của chúng con thuận lợi kết thúc.”
Mẹ Tô nói: “Viện thiết kế này cũng rất chu đáo nha, còn tặng bó hoa đẹp như vậy.”
Tô Tiêu Tiêu cười ha ha nắm tay mẹ Tô đi ra ngoài. “Ba đâu rồi ạ?”
“Ông ấy đang đi bật điều hoà trong xe lên, mùa hè này xe để dưới ánh mặt trời một lúc bên trong liền giống như cái lồng hấp, ba còn là sợ con sẽ nóng, đi trước đem điều hòa bật lên chờ lát nữa lên xe liền thoải mái.”
Tô Tiêu Tiêu cảm động muốn khóc, cô kéo mẹ Tô đi ra ngoài, hai mẹ con vừa đi vừa nói. “Chúng ta bây giờ sẽ qua nhà ông nội hả mẹ?”
“Chúng ta sẽ về nhà trước, chờ con tắm rửa xong buổi tối lại đi qua nhà ông nội.”
“Được ạ.”
Hai mẹ con đi ra khỏi sân bay, Tô Tiêu Tiêu xa xa liền nhìn thấy xe nhà mình, cách đường cái liền cùng ba ba vẫy tay.
Đợi qua đèn đỏ, hai mẹ con liền qua đường.
Tô Tiêu Tiêu ôm hoa chạy về phòng ngủ rồi đóng cửa, cô ngồi xếp bằng trên giường, sau đó liền gọi điện cho Chu Lâm Duyên.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nghe, Tô Tiêu Tiêu thấp giọng nói. “Chu Lâm Duyên...anh lại gửi hoa cho em phải không?"
Chu Lâm Duyên đang lái xe tới công ty, nghe được giọng nói Tô Tiêu Tiêu liền cười. “Làm sao vậy, chẳng nhẽ em không thích sao?”
Tô Tiêu Tiêu vội la lên: “Mẹ của em đã thấy được!”
Chu Lâm Duyên cười. “Vậy em có giới thiệu anh với dì không?”
Tô Tiêu Tiêu: “… Anh đừng tưởng bở.”
Nói xong cô nhanh chóng thay đổi đề tài. “Anh đang làm gì?”
Chu Lâm Duyên nói: “Anh đang lái xe tới công ty.”
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. “A...vậy anh chú ý lái xe đi, em không quấy rầy anh nữa.”
“Tô Tiêu Tiêu.” Chu Lâm Duyên bỗng nhiên kêu tên cô.
“Vâng.”Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. “Làm sao vậy anh?”
Chu Lâm Duyên nói: “Anh sắp trở lại thành phố B.”
“A...công việc của anh kết thúc nhanh vậy sao?”
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, “Em chừng nào thì trở về?”
Tô Tiêu Tiêu: “Em còn muốn ở nhà một thời gian nữa.”
“Thứ tư tuần sau em trở về nhé.”
Tô Tiêu Tiêu tính tính. “Thứ tư tuần sau vậy không phải chỉ có sáu ngày nữa thôi sao. ”
Cô lập tức lắc đầu. "Em không trở lại.”
“Tô Tiêu Tiêu...hôm đó là thất tịch.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩn ra.
Chu Lâm Duyên nói: “Anh sẽ mua vé máy bay giúp em, sau đó sẽ tới sân bay đón em được không.”