Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 3 :
Ngày đăng: 16:49 27/05/20
Sợ bản thân ngày hôm sau lại đến trễ, Tô Tiêu Tiêu cố ý đem điện thoại đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ.
Đã lâu không phải thức dậy sớm như vậy, buổi sáng bị đồng hồ báo thức nháo tỉnh cô có chút sinh khí, thiếu chút nữa đã ném văng điện thoại.
Dãy giụa một phen lại đem chăn túm lên che đầu, tiếp tục ngủ nướng.
Mãi cho đến 7 giờ mười lăm cô mới từ trong ổ chăn chui ra, chiếc váy ngủ sớm đã nhăn nhúm, chân đi dép lê, mang vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ đi vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm cọ xát một lát, rửa mặt xong cuối cùng thanh tỉnh chút.
Lúc đi ra phòng khách uống nước cô nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm.
Tô Tiêu Tiêu hôm nay không gấp, ở nhà chậm rì rì thu thập đồ đạc, lấy băng vệ sinh cho vào túi xách, rồi mới cầm túi chườm nóng lên.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, hôm nay lúc ra cửa cô đặc biệt kiểm tra kỹ chìa khóa. Xác định mang theo chìa khóa mới yên tâm đi làm.
Tô Tiêu Tiêu ra cửa đã là 7 giờ 40, còn không tính đi làm muộn, mà con đường cô đi làm bình thường cũng không tắc, ngày hôm qua phỏng chừng là do phía trước xảy ra sự cố.
Đến công ty vừa vặn 8 giờ.
Làm việc đã lâu nhưng đây là lần đầu Tô Tiêu Tiêu tới công ty sớm như vậy, cô không khỏi có chút đắc ý, đem xe vào bãi đậu sau đó chậm rì rì đi về phía thang máy.
Cô còn cho rằng hôm nay hẳn mình là người đi làm sớm nhất, liền lấy làm kiêu ngạo, kết quả kiêu ngạo không quá ba giây liền thấy bóng người quen thuộc ở phía trước.
Chu Lâm Duyên đứng ở cửa thang máy đang đưa lưng về phía cô.
Vóc dáng của anh rất cao, mặc tây trang màu đen, bóng dáng đĩnh bạt giống như một cây tùng.
Tô Tiêu Tiêu từ trước tới nay vẫn không hiểu lắm cái gì gọi là sinh ra đã có sẵn khí tràng, bây giờ nhìn đến Chu Lâm Duyên cô mới ra hiểu, tựa như anh giờ phút này đứng ở chỗ đó, thân hình phảng phất tản ra khí lạnh, làm người khác không dám tới gần.
Mà anh hiện tại dường như còn đang tức giận, bãi đậu xe một mảng an tĩnh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên mang theo khắc chế hỏa khí.
“ Tôi cho cậu thời gian 3 ngày, đến kì hạn không giao ra phương án làm tôi hài lòng, chính cậu hãy chủ động tới tìm tôi xin từ chức.”
Chu Lâm Duyên ngày thường không nói lời nào, khuôn mặt luôn là một dạng lạnh lùng, mà giờ phút này cảm xúc của anh không tốt càng làm cho người khác sợ hãi, trợ lý theo sau luôn cúi đầu không dám hé răng.
Tô Tiêu Tiêu dừng lại, theo bản năng lặng lẽ lui về sau muốn trốn.
Cô thực không muốn đụng tới họng súng.
Ai ngờ cô mới vừa lui hai bước, còn chưa kịp trốn đã bị Chu Lâm Duyên phát hiện.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiêu Tiêu cả người hóa đá, bước chân tức khắc dừng lại, cô nhìn chằm chằm cặp mắt đen nhánh, thâm thuý của anh, biểu tình cứng đờ vài giây, rồi mới từ từ phục hồi tinh thần còn không quên nặn ra một nụ cười.
“Ha ha ha...Chu tổng buổi sáng tốt lành a.”
Anh vừa nghe điện thoại vừa giơ tay tiếp nhận rồi mở rộng cửa ra ý bảo cô đi vào.
Tô Tiêu Tiêu biết anh còn muốn xem qua thế là đành phải đi vào cùng anh.
Vì Chu Lâm Duyên còn đang nghe điện thoại, Tô Tiêu Tiêu chỉ có thể ngồi xuống sofa chờ anh.
Quá mệt mỏi, lúc cô ngồi dựa vào sô pha, đôi mắt nhắm lại sau vài giây liền ngủ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi Chu Lâm Duyên nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đang ôm gối dựa vào một góc sofa, nghiêng đầu nhắm mắt ngủ.
Anh đứng đó nhìn cô, một lúc sau mới đi đến bàn trà cầm lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ điều hoà lên. Làm xong liền trở về thư phòng.
Chu Lâm Duyên ở thư phòng xem xong bản thiết kế đã là nửa giờ sau. Anh giơ tay xoa xoa chóp mũi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phòng khách Tô Tiêu Tiêu vẫn đang ngủ. Chẳng qua tư thế ngủ từ ngồi đã biến thành nằm nghiêng, cuộn tròn hai chân.
Chu Lâm Duyên đứng cạnh sofa trầm mặc vài giây rồi mới cúi người đưa bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai cô gọi một tiếng.
“Tô Tiêu Tiêu ——”
Tô Tiêu Tiêu ngủ thật sâu, không có phản ứng, chỉ theo bản năng đem gối ôm chặt chút.
Chu Lâm Duyên vô cùng bất đắc dĩ thu hồi bàn tay, quyết định không gọi cô nữa. Bản thân thì ngồi vào bên cạnh rồi cầm lấy văn kiện trên bàn tiếp tục xử lý.
Cũng không biết như thế nào, một lát sau ánh mắt không tự giác rơi xuống người Tô Tiêu Tiêu.
Cô ôm gối dựa cuộn tròn ở đằng kia, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên người cô.
Mặt của cô tựa hồ gầy đi, bởi vì da rất trắng cho nên có thể thấy rõ quầng thâm ở đôi mắt, sắc môi có chút tái nhợt. Cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Chu Lâm Duyên nhìn cô đến xuất thần.
Thẳng đến khi Tô Tiêu Tiêu đột nhiên thức giấc, ánh mắt hai người liền chạm nhau.
Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô, một lúc sau mới phát ra giọng nói.
“Tỉnh ngủ”
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh chớp chớp mắt hỏi.
“Chu tổng, nhà anh có gì ăn không?”
Chu Lâm Duyên: “……”