Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 59 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ở Thanh Mại nhàn nhã mấy ngày, lại đáp chuyến bay tới Maldives.



Ở Maldives chơi mười ngày, rốt cuộc mới bay trở về nước.



Lúc ở Maldives mỗi ngày Tô Tiêu Tiêu đều ở khách sạn, bơi lội rồi lên mạng chơi game, chụp ảnh hoặc là nằm ở bên cạnh bể bơi ngắm hoàng hôn, chơi đến quên cả trời đất.



Nơi hưởng tuần trăng nhiệt độ khá cao, sau khi hai người về nước vừa ra khỏi sân bay từng cơn gió lạnh giữa đêm khuya thổi qua làm cho Tô Tiêu Tiêu rùng mình một cái. Cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên. “Mẹ ơi, lạnh chết em rồi.”



Cô theo bản năng đem áo lông vũ kéo lên cao, còn đem cằm vùi vào cổ áo.



Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười, từ phía sau thuận tay đem mũ áo đội lên đầu cho cô. Tô Tiêu Tiêu lập tức bị bọc đến kín mít chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.



Lý Cao sớm đã ở bên ngoài chờ, thấy hai người đi ra anh ta vội vàng chạy tới cầm lấy hành lý trong tay Chu Lâm Duyên.



Vì quá lạnh Tô Tiêu Tiêu đành phải chạy nhanh chui vào trong xe.



Trong xe mở máy sưởi, vừa vào xe liền cảm nhận được hơi ấm.



Chu Lâm Duyên ngồi trên xe, Tô Tiêu Tiêu ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài. “Vẫn là về nhà mới có cảm giác thân thiết nha.”



Tô Tiêu Tiêu quay đầu giữ chặt tay Chu Lâm Duyên. “Chu tổng, chúng ta đi ăn lẩu đi, thời tiết qua lạnh em muốn ăn gì đó để bản thân ấm áp hơn.”



Chu Lâm Duyên dựa vào ghế, cười như không cười mà nhìn cô.



“Có đi hay không?” Tô Tiêu Tiêu lắc tay anh, dẩu miệng làm nũng. “Đi nha, em thật sự muốn ăn.”



Chu Lâm Duyên cười nhẹ. “Giờ này làm gì còn quán lẩu nào mở nữa.”



“Hiện tại mới 11 giờ, vẫn còn thật nhiều cửa hàng chưa đóng cửa đâu.”



Lý Cao ở phía trước mở miệng nói. “Bên chỗ Kim mậu hình như có một vài quán lẩu đều buôn bán đến 2 giờ sáng.”



“Anh có nghe thấy không, nghe thấy không.” Tô Tiêu Tiêu cao hứng nói.



Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười.



Lúc bọn họ tới nơi thì đã 12 giờ, Kim Mậu là khu vực phồn hoa nhất của thành phố, mặc dù đã rất muộn nhưng nơi đây vẫn có rất nhiều người.



Lý Cao trực tiếp lái xe tới cửa quán lẩu.



“Lý trợ lý, anh cũng vào ăn cùng chúng tôi đi.” Sau khi xuống xe Tô Tiêu Tiêu đứng ở ven đường mời Lý Cao cùng nhau ăn.



Lý Cao mỉm cười nói. “Cảm ơn bà chủ nhưng mà tôi không ăn đâu, chúc cô cùng Chu tổng ăn ngon miệng.”




Chu Lâm Duyên ở bên ngoài đậu xe xong còn nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy anh mới đi vào.



Tô Tiêu Tiêu đang ăn quả mận, nhìn anh. “Xong rồi sao?”



Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tô Tiêu Tiêu. “Mẹ đâu?”



“Đang ở trong bếp làm món cá.”



Tô Tiêu Tiêu nói. “Thơm quá đi, thèm chết em rồi.”



Cô lấy một quả mận đưa cho Chu Lâm Duyên.



Anh cầm lấy rồi cắn một miếng.



Mới vừa cắn xong Chu Lâm Duyên lập tức nhăn mày. “Sao chua quá vậy.”



Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. “Không có nha.”



Cô cầm lấy quả mận trong tay Chu Lâm Duyên ăn thử. “Đâu có chua.”



Chu Lâm Duyên. “…”



Mẹ Chu từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy mận trong rổ đã ít đi.



Bà a một tiếng, đi tới bưng cái rổ lên. “Mấy quả mận này rất chua, mẹ còn đang chuẩn bị ném đi.”



Tô Tiêu Tiêu trong tay còn cầm một quả mận đã cắn một nửa, chính là không nuốt xuống.



Tô Tiêu Tiêu có điểm ngốc mà nhìn mẹ Chu.



Mẹ Chu có điểm ngạc nhiên. “Tiêu Tiêu, cái này đều là con ăn sao?”



Tô Tiêu Tiêu ngốc ngốc gật đầu.



Mẹ Chu giống như nghĩ đến điều gì đó, bà vội hỏi. “Thật sự không chua?”



Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Không… Không chua lắm…”



Tô Tiêu Tiêu nhìn về phía Chu Lâm Duyên.



Không lẽ vị giác của cô có vấn đề rồi.