Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 62 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Lúc đứa trẻ mới vừa sinh còn không có nẩy nở, thời gian trôi qua đứa trẻ chậm rãi phát triển, về sau càng ngày càng đẹp.



Tô Tiêu Tiêu từ lúc sinh con trai đều hận không thể một ngày 24 giờ cùng con trai ở bên nhau.



Tính cách của thằng bé phỏng chừng là giống ba của nó, biểu tình khốc khốc, cũng không khóc.



Đa số thời gian trong ngày thằng bé đều ngủ, Tô Tiêu Tiêu mỗi ngày đều có thể theo dõi bộ dáng nằm ngủ một cách ngoan ngoãn của con trai trong mấy giờ. Quá đáng yêu.



Lúc Chu Lâm Duyên phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu ngồi xổm cạnh giường em bé, trong tay cầm trống bỏi chơi cùng con trai.



Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy anh đi ra thì lập tức tươi cười gọi. “Chu Lâm Duyên, lại đây nhìn xem con trai của anh nè.”



Chu Lâm Duyên nhẹ giọng cười, thuận tay ném chiếc khăn lên đầu giường rồi đi đến cạnh giường em bé.



Tô Tiêu Tiêu nói với anh. “Con trai với anh đúng là giống nhau nha, cả hai đều không thích cười.”



Chu Lâm Duyên cúi người, nhìn chằm chằm vào cục nho nhỏ trong nôi.



Tiểu gia hỏa lúc này không ngủ, tuy rằng không cười, nhưng mà đôi mắt sáng lấp lánh, bộ dáng thật thông minh.



Chu Lâm Duyên nhìn một lát, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt tiểu gia hỏa.



Tô Tiêu Tiêu lập tức giữ chặt anh. “Anh đừng nhéo a, chờ lát nữa trêu chọc thằng bé khóc thì anh phải phụ trách dỗ đấy!”



Chu Lâm Duyên cười nhạo một tiếng, rồi nói. “Khi còn nhỏ anh cũng không khóc.”



Tô Tiêu Tiêu ghét bỏ nói. “Quái thai.”



Cô ghé vào giường em bé, phe phẩy trống bỏi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên ngồi ở đối diện.



Chu Lâm Duyên cũng đang nhìn cô. “Em nhìn cái gì?”



Tô Tiêu Tiêu khóe môi cong cong, đột nhiên hỏi anh. “Chu Lâm Duyên, từ nhỏ đến lớn anh có khóc không?”



Chu Lâm Duyên lập tức nói. “Không có.”



Tô Tiêu Tiêu nằm bò trên giường em bé, nhìn anh cười tủm tỉm.



Chu Lâm Duyên bị cô cười đến có điểm khó hiểu, đuôi lông mày nhếch lên. “Em cười cái gì?”



Tô Tiêu Tiêu thanh âm nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói. “Lúc em sinh con trai anh đã khóc.”



Chu Lâm Duyên trầm mặc nhìn cô, không nói chuyện.



Hai người nhìn nhau một lát, Tô Tiêu Tiêu từ trên mặt đất đứng lên, cô đi đến trước mặt Chu Lâm Duyên, đôi tay ôm cổ rồi ngồi vào trên đùi anh.


Khi vị ngọt lan vào miệng, đôi mắt của cô đều nheo lại, nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Duyên.



Lúc này anh đang lười nhác dựa vào lan can.



Chu Lâm Duyên hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, màu xanh nhạt.



Tay áo tùy ý xắn lên hai vòng, lộ ra cánh tay đặc biệt hấp dẫn.



Gió thổi áo sơ mi phồng lên, lại rơi xuống.



Khuôn mặt anh mang theo vài phần lười biếng, đẹp trai đến mức người khác không thể dời mắt. Tô Tiêu Tiêu nhìn anh đến xuất thần.



Chu Lâm Duyên tựa hồ nhận thấy được, anh giương mắt, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô. “Làm sao vậy?”



Tô Tiêu Tiêu đi qua ôm lấy Chu Lâm Duyên, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn anh. “Chu Lâm Duyên, anh thật đẹp trai.”



Hai tay Chu Lâm Duyên vòng lấy eo của Tô Tiêu Tiêu, đem toàn bộ cơ thể của cô ôm vào lòng. “Hiện tại mới phát hiện ra ông xã của em đẹp trai à.”



Tô Tiêu Tiêu nhìn Chu Lâm Duyên, bỗng nhiên nói. “Gần đây em đã  nghĩ về những năm tháng chúng ta ở bên nhau. Cũng không biết đời trước em đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, đời này mới có thể gặp được anh. Tưởng tượng đến chuyện có thể cùng anh cả đời ở bên nhau như vậy, em liền cảm thấy thật hạnh phúc.”



Tô Tiêu Tiêu vừa vui vẻ vừa hạnh phúc lại cảm thấy mũi có chút chua xót. Các loại cảm xúc đan chéo lên nhau. Nói xong đôi mắt đều hồng hồng.



Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu, trầm mặc hồi lâu, mới thốt lên từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc. “Anh vĩnh viễn đều yêu em.”



Tô Tiêu Tiêu đôi mắt đau xót, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. “Em cũng vậy.”



Hai người mười ngón tay đan vào nhau, dọc theo bờ sông chậm rãi tản bộ.



Gió nhẹ thổi qua, trong không khí đều là hơi thở của mùa xuân.



Chu Lâm Duyên hỏi cô. “Giữa trưa em muốn ăn cái gì?”



“Em không biết, tất cả đều nghe theo anh.” Tô Tiêu Tiêu vui vẻ mà nói.



Chu Lâm Duyên lại hỏi. “Vậy buổi tối em muốn đi xem phim không?”



“Đều được, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, đi nơi nào em cũng thấy rất tốt.”



Chu Lâm Duyên nghiêng đầu nhìn cô.



Tô Tiêu Tiêu thấy vậy mới hỏi. “Anh nhìn cái gì?”



Chu Lâm Duyên mỉm cười rồi nói. “Bởi vì bà xã của anh thật đẹp.”



Tô Tiêu Tiêu vui vẻ cười rộ lên, nụ cười ấy rực rỡ như ánh nắng có thể hoà tan cả một dòng sông băng.