Nghề Nuôi Gái

Chương 122 : "vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Sau khi hai chị em nhà Linh - Trang xuống khách khứa cũng ngon lành hơn. Nhà có 4 người nó không khí nó khác hẳn. Khách vào có đứa xinh xinh nhìn có cũng thích. Cái Trang xuống đợt này chăm làm hơn, phần vì nó đã hết tiền, phần vì nó muốn mua điện thoại mới. Nó ước mơ mua được con Oppo F1s mà Sơn Tùng quảng cáo trên tivi suốt ngày ấy. Cứ chiếu đến thím Tùng ATM là nó khen lấy khen để, nó là một Sky Chính Hiệu con heo Vàng.



Cái Linh thì không thích nó mua sắm linh tinh, nó muốn cái Trang dành tiền gửi về cho bố mẹ. Nó nói:



- Mi không định gửi tiền cho bố mẹ à..Mẹ bảo tháng sau mỗi đứa cho mẹ 5tr đó.



Cái Trang mặt cau lại, nó không muốn gửi tiền về. Nó muốn làm bao nhiêu nó tiêu bấy nhiêu. Từ đợt cái Linh xuống làm nó phải gửi về nhiều hơn, nó vằng lại:



- Em mua điện thoại xong em mới gửi...Suốt ngày tiền..!!



Thấy hai chị em nó cãi nhau tôi mới hỏi chúng nó có chuyện gì. Cái Trang trình bày là muốn mua điện thoại mới nhưng chưa có tiền, tôi hỏi:



- Thế cái Oppo ấy bao nhiêu..!??



Nó trả lời:



- Phải 7-8tr anh ạ, mà em chưa có tiền.



Tôi nói luôn:



- Mày cứ làm 2 ngày nữa đi, thiếu bao nhiêu anh cho vay. A chở mày đi mua....Sau làm được thì trừ nợ.



Nó hớn lên sướng: - Thật hả anh, vậy em làm hai ngày nữa a cho em vay tiền mua nhé.



Tôi cười:



- Đm, tao sợ mày mua iphone 9 thì không có chứ Oppo thì thoái mái. Miễn mua xong làm ăn cho nó cẩn thận.



Thực chất thì tôi chẳng phải tốt với quan tâm nhân viên lắm đâu. Việc cho nhân viên vay tiền mua cái này, cái nọ nó cũng nằm trong bài bản làm ăn, giữ người theo một cách khác của chủ. Chỉ là bạn ứng trước tiền làm được cho tụi nó, tụi nó thì vừa giải quyết được nhu cầu mà vừa phải mang nợ mình. Tiền nong 1-2 chục triệu chúng nó chăm cày thì chỉ nửa tháng hơn là trả đủ. Tiền mình cầm đằng chuôi cơ mà.



Việc tôi bỏ ra thêm tiền cho cái Trang mua điện thoại càng làm nó thấy quý tôi hơn, còn tôi cũng chẳng mất gì. Nịnh nó tí, chiều nó tí nhưng đổi lại nó đi làm lại ngon lành hơn, lợi cả mấy đường. Khi tụi nó đã nợ thì nó phải cày để trả nợ. Quy luật tự nhiên, vài triệu mà lấy được lòng nhân viên theo cách nhẹ nhàng thì quá rẻ...À mà có mất đồng nào đâu mà rẻ với đắt. Vừa được tiếng mà lại có miếng. Tôi gọi điện cho bà chị nói chuyện về vấn đề như thế, bà ấy bảo:



- Đúng rồi đấy, cậu cứ cho nó vay tiền mua. Tụi nó mới xuống muốn mua quần áo, hay mua cái gì cậu cứ ứng tiền cho tụi nó. Ghi vào sổ là được...!!



Nhiều lúc được cái hai chị em cũng có chung những mánh khoé. Tôi tiếp:



- À mà còn cái Phương. Em không dạy được đâu. Bẩn vl ra, bẩn từ cách sống đến cách ăn uống. Hôm nào chị xuống mà dạy. Đi khách xong quên mặc si lít cầm tay vẩy vẩy đi về kia kìa.



Bà chị nói:



- Có chứ, phải có một hôm xuống nói chuyện với chúng nó cho rõ ràng chứ. Để thế sao được..



Tối đó đang ngồi thì có cuộc điện thoại của khách quen:
Chửi xong bà ấy túm tóc nó tát liên tiếp vào mặt. Tát cho nó không kịp mở mồm ra nói câu nào. Hôm đó bà ấy đánh nó mà gãy cả móng tay, ông Long thấy thế cũng kinh, cũng nói đỡ cho cái Phương nhưng bà chị tôi quát:



- Việc nhà em, cậu cầm tiền trả cho khách rồi xin lỗi khách cho chị. Còn con này phải đánh. *** mẹ mày, nhà tao không có cái loại trộm cắp.



Tôi lấy 2tr trả cho ông Long rồi thay mặt con Phương xin lỗi. Đánh chán tay bà chị tôi lôi nó về nhà trước sự chứng kiến của khách khứa, của nhân viên. Về đến nhà bà ấy hỏi:



- Sao mày đi làm lại dám lấy tiền của khách hả Phương..!?? Mày làm ở đâu cũng ăn cắp như này à..Đm mày để mai tao gọi cho con chủ của mày xem như thế nào..!??



Nó nghe đến chủ cũ thì khóc lóc van xin:



- Chị đừng gọi cho Cô, cô đánh em chết. Em mới lần đầu thôi, tại em thấy ông ấy nhiều tiền nghĩ lấy 2tr thì ông ấy không biết...!!



Đúng con ngu bị lòng tham mờ mắt, bảo hàng trăm triệu thì còn rút lõi được, đây có 20tr mà lại đúng thằng thua bạc nó không kiểm tiền mới là lạ. Mà tôi cũng không hiểu sao nó lại sợ chủ cũ thế. Chị tôi chửi nó chán xong gọi tôi vào phòng nói chuyện:



- Cậu xem nó làm được bao nhiêu tiền rồi.



Tôi bảo mới dc có 2-3 hôm giỏi thì dc hai triệu. Vì nó cũng có đông khách đâu, chị tôi nghe thấy thế nói:



- Vậy cậu vẫn phải để nó làm. Lát chị ra nói thẳng với nó. Con mụ chủ cũ nó la sát lắm, bọn này ở đấy khổ như chó. Nó toàn bắt chơi đá, chị hỏi thì nó giấu nhưng chị biết cả rồi. Doạ trả nó về chứ ngu gì, đm trả về nó lại mang bán cho chỗ khác. Ít ra cũng phải thu hồi vốn. Việc đó là việc của cậu.



Tôi thì tất nhiên cũng chưa muốn để nó đi, trừ khi bà ấy đuổi thì tôi phải chịu. Tôi gật đầu:



- Rồi, để em xem...Nhưng hôm nay bị đánh thế này ít nhiều nó cũng phải sợ.



Hai chị em ra phòng khách bà ấy nói:



- Không kể cái Phương, bất cứ đứa nào ăn trộm ăn cắp cái gì của khách, hoặc trong cái nhà này một lần nữa tao chặt cụt tay. Đừng để người khác khinh mình. Mình làm mình hưởng đừng làm cái trò đấy.



Mấy đứa kia dạ vâng, bà ấy tiếp:



- Cái Phương hôm nay chị đánh mày để mày hiểu ra..Còn mày vẫn ở đây làm bình thường. Đừng có tái phạm, lần sau không có nhẹ nhàng như này đâu.



Nó cúi mặt, nói nhỏ nhẹ:



- Dạ vâng, em biết rồi chị ạ..



Sau hôm đó bọn ở nhà cũng né cái Phương ra, tiền nong có bao nhiêu chúng nó gửi tôi hết. Đến tiền đi gội đầu, đi mua mấy thứ lặt vặt chúng nó cũng ứng tôi. Kiểu như nó sợ để tiền trong người thì mất hay sao ấy. Đúng là con người khi phạm sai lầm thì ai cũng ghét, tôi thì cũng chẳng thích nhưng vì công việc vẫn phải cố chịu. Bị đánh nhưng cái tật vô duyên của nó hình như ăn vào máu rồi hay sao mà vẫn đâu hoàn đấy.



Nhưng suy cho cùng nó cũng thuộc dạng thủ đoạn, tinh vi khi nghĩ ra được cái cách giấu tiền trong bồn nước xả toilet chứng tỏ cũng chẳng phải dạng vừa. Tôi cũng tìm hiểu nó qua cái Yến thì được nghe kể cái Phương đi làm từ năm 14 tuổi, nó từng xuống Đồ Sơn làm một thời gian nhưng vì xấu quá nên chủ cũng không nhận nữa. Nó đi làm khắp nơi rồi nhưng không làm ở đâu được lâu. Nó với cái Yến làm ở chỗ chủ cũ mà chúng nó gọi là Cô kia cũng mới được 2 tháng nay. Đá đẩm suốt ngày, đợt mới xuống cũng bị chủ đánh suốt. Vì chồng Cô kia mới bị bắt trong một vụ chơi đá nên chủ nó gửi chúng nó xuống đây.



Chúng nó không biết chúng nó bị bán, mà tôi cũng chẳng điên mà nói cái đó ra làm gì. Nghe cái Yến kể thì với tính của cái Phương tôi nghĩ làm ở đây 1-2 tháng rồi có khi nó cũng tìm cách đi thôi......Và rồi tôi đã đoán đúng khi một thời gian sau nó tìm cách gây sự với cái Linh, va chạm lên đến đỉnh điểm khiến tôi không còn sự lựa chọn nào khác....................