Nghề Nuôi Gái

Chương 130 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


.......Gọi mãi không được, nhắn tin thì không thấy bà chị trả lời, tôi cũng có suy nghĩ như mấy ông nói ở chap trước: Có khi nào bà chị bị bẫy, đến nơi là nó tóm luôn rồi không..!??



Càng nghĩ càng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Ít ra điện thoại gọi vẫn có chuông...Để điện thoại sang một bên, tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ra đủ cái không may. Ting...Ting. Có tin nhắn, vội vàng chộp lấy cái điện thoại thì tôi thấy bà chị nhắn tin. Lúc đó là 22h47 phút:



- Giờ mới được về đây, ngồi trong đó làm việc không nghe được điện thoại. Cậu gọi lắm thế....



Tôi nhắn lại luôn:



- Thì gọi không được mới phải gọi nhiều, giấy tờ gì mà lâu thế..



Bà ấy tiếp:



- Lẽ ra thì xong lâu rồi, nhưng cái Trang viết tường trình sai be bét, viết đi viết lại phải 3 lần. Mấy thằng xxx nó còn phát cáu, sau nó phải đọc cho mà viết. Bố con ngu....



Bị giam trong đó mấy ngày, nó chẳng sợ hết hồn. Viết được là may, thêm nữa trình độ học vấn của nó chỉ có hết lớp 6. Nói còn ngọng, viết thì sai chính tả tùm lum. Tôi lại hỏi:



- Thế chúng nó được về chưa chị...!??



Bà chị không nhắn nữa mà gọi điện lại:



- Mai mới được về, trưa mai bọn nó tự gọi taxi đi về. Lúc tao vào thấy hai đứa bị giam chung một buồng, nhìn thấy tao còn suýt khóc...Xong hết rồi..Nhưng chờ chúng nó về còn phải quà cáp một vài người nữa.



Thế là may rồi, tưởng nó tóm luôn cả cụm thì đúng chết hẳn:



- Thế giờ chị về nhà hay về quán..!??



Bà chị trả lời:



- Giờ chị về thẳng quán xem tình hình hai đứa ở nhà. Mà cậu xem đi chơi 1-2 hôm không thì về luôn cũng được....



- Xong thì em cũng về luôn chứ chơi bời gì, tiền nong còn cầm trong người. Về cho lành....



Hai chị em nói chuyện xong tôi mới thấy thoải mái. Lúc đấy mới thấy đói vì từ chiều đến giờ chưa ăn gì. Tắm vội, đóng bộ đeo balo tôi lượn một vòng Cầu Gỗ, thấy có quán miến Lươn khá ngon. Tôi tạt vào định làm một bát, chắc do tâm lý thoải mái cộng với đang đói nên hôm đo tôi ăn hẳn 2 bát. Mà công nhận là ngon vl.



Sáng hôm sau tôi dậy gọi xe ra bến Mỹ Đình bắt xe về luôn. Về đến nhà cũng tầm 12h, vào nhà thì chỉ có cái Hoa với cái Linh đang ngồi trong phòng. Tôi hỏi:



- Cái Dung với Trang chưa về hả em..!??



Hai đứa nó quay lại thấy tôi nói:




Cái Yến thì trước đợt quán bị đập có xin về quê, không biết nó nói chuyện với ai mà biết quán bị xxx bắt. Sau đợt đó tôi gọi cho nó cũng thuê bao. Bao năm gây dựng chỉ một cơn sóng là cuốn trôi hết những cái đang tồn tại. Tuy nó không phải là vấn đề quá lớn, nhưng thực sự gây ra khủng hoảng cho tất cả mọi người. Không riêng quán tôi mà những quán khác cũng nơm nớp lo sợ. Họ tự chìm đi một thời gian, vì họ thừa biết bà chị tôi quan hệ như thế mà vẫn bị đập, thì với họ vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi...



Ngày cái Trang với cái Linh về, tôi với Hoa xách đồ ra cho chúng nó. Cái Trang nói:



- Em về xong việc em lại xuống....



Linh thì không nói gì, nhìn cái Linh tôi đoán cái Trang đang nói dối. Tính cái Linh tôi biết, nó nói là nó làm. Còn nó đã lặng im nghĩa là nó không thể làm cái điều mà em nó vừa nói. Chấp nhận thôi, sống ở đời phải đặt bản thân mình lên trên hết. Sống không vì mình thì trời chu đất diệt. Không thể ép chúng nó ở lại vì lợi ích cá nhân được. Chào tôi với Hoa xong hai chị em nó lên taxi ra bến xe. Xe chạy cái Hoa nói:



- Quán mình vẫn làm chứ anh....!???



Tôi quay lại nhìn nó:



- Dù hết người thì anh vẫn làm.....Chẳng lẽ dẹp à...



Nó cười:



- Anh cứ nuôi em ngày hai bữa cơm là được rồi. Em đang gạ bạn em xuống, nó bảo đợi nó mấy ngày...Trả nợ chủ cũ xong nó sẽ xuống.



Đấy, kết thúc không phải là hết, kết thúc chỉ để mở ra một sự khởi đầu mới.....Một thay đổi mới, một kinh nghiệm mới. Và quan trọng nhất khi gặp chuyện ta mới biết ai sẽ là người cố gắng ở lại bên cạnh ta lúc khó khăn. Có thể mọi người sẽ nói, cái Hoa có bị bắt đâu mà nó sợ, thế nên nó mới ở lại. Có thể là vậy nhưng khi cái Mỹ bạn thân cũng bỏ đi mà nó vẫn gắn bó với chị em tôi cho đến tận bây giờ thì nó là đứa có Tình Nghĩa...........



Có thể tên nó không phải là Hoa nhưng trong lúc khó khăn, nguy hiểm thì Hoa vẫn nở.



- ------------------------------------



Vậy là kết thúc #NghềNuoiGai, có thể mọi người vẫn còn hụt hẫng chưa muốn dừng. Nhưng theo tôi đến đây Hết Truyện là Hợp Lý.



Không cái nghề nào có khái niệm ăn trắng mặc trơn cả. Làm "Phò" cũng vậy, luôn có đau khổ, có hoàn cảnh, có nguy hiểm ( dù không phải ai cũng thế). Kể cả Người Nuôi Gái cũng vậy, khi bạn đã xác định làm cái nghề Trái Pháp Luật cũng đồng nghĩa với việc bạn đã cho một tay vào Còng. Tay còn lại chỉ là chờ xem khi nào người ta sẽ khoá nốt.



Xã hội không ủng hộ cái nghề này, bản thân tôi sau khi gặp chuyện cũng không ủng hộ. Chỉ là Đôi Khi Việc Chọn Người, nhiều khi muốn rút nhưng lại dẫm sâu hơn.



" Làm Nghề Này Nó Bạc Lắm."



Câu nói này Vẫn Đúng- Luôn Đúng và Đang Đúng.



Cảm ơn tất cả mọi người thời gian vừa qua đã quan tâm, theo dõi từng câu chuyện của mình. Chúc các bạn có một cuộc sống ổn định, một nghề nghiệp ổn đinh và một gia đình Hạnh Phúc....!



- --------End----------------