[Dịch]Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 360 : Vô Tình Hữu Tình

Ngày đăng: 02:40 16/09/19

Rất nhiều thời gian, một biển số xe còn có trọng lượng bằng vàng hơn cả chiếc xe, đoàn xe này có biển số thuộc chính phủ Thượng Hải! Đều không ngoại lệ! Mà trên một chiếc xe còn gắn một đóa hoa hồng cực lớn! “Người nào kết hôn lại có vẻ ngưu bức như thế a?” “Đúng rồi! Không ngờ lấy xe của thị ủy bí thư làm xe cưới.” “Các ngươi thật ngốc, hôm nay là ngày vui lớn của Bối đại công tử đó.” “Nguyên lai là ngày vui lớn của Bối đại công tử, trách không được lại phong cách như thế!” “Quả thực quá phong cách, mẹ nó, so với những nhà phú hào còn mạnh hơn nhiều!” “Đúng vậy, những phú hào làm sao có thể so với Bối đại công tử chứ?” Khi đoàn xe chạy về hướng trung tâm, mấy người đứng đợi ở trạm xe bus còn đang thì thầm to nhỏ, bọn họ không hề che giấu lộ ra biểu tình ước ao. Lấy mấy chiếc xe thuộc chính phủ Thượng Hải làm xe cưới, không chỉ là bọn họ, dù là những phú hào công tử nổi danh lừng lẫy Thượng Hải cũng phải ước ao không gì sánh được. Mặc dù không có xe cảnh sát mở đường cho đoàn xe, nhưng trên đường lại xuất hiện rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, nguyên con đường đang chen chúc chật chội, đột nhiên xuất hiện khoảng không, ở giữa đường được để ra khoảng đường trống, đủ cho đoàn xe thuận lợi đi qua. Ở giữa đoàn xe, Bối Văn mặc một thân tây trang mới tinh, đeo kính đen nhìn thấy tràng diện này, cũng phải lộ ra một nụ cười khổ. Bối lão gia tử vì không muốn làm cho oanh động, riêng cự tuyệt một ít phú hào thỉnh cầu cho xe thêm vào đoàn xe, hơn nữa cũng cự tuyệt lời đề nghị cho xe cảnh sát mở đường, thế nhưng vẫn khiến cho oanh động thật lớn! “Bối thiếu, xem ra ngày hôm nay ngài không nổi danh cũng không được.” Lái xe cho Bối Văn là tài xế của Bối Hoa Phong, trên người không có chức quan gì, thế nhưng cũng là đối tượng cho tuyệt đại đa số quan viên tại Thượng Hải nịnh bợ. Nghe được tài xế nói, Bối Văn cũng khe khẽ thở dài, trên mặt không hề có chút vui vẻ. Thấy một màn như vậy, tài xế cũng có chút bất đắc dĩ, làm tài xế bên người Bối Hoa Phong, hắn tự nhiên rõ ràng Bối Văn cũng không thích Trần Lâm, hơn nữa cũng từng phản kháng chuyện kết hôn này, chỉ là không chịu nổi áp lực đến từ Bối lão gia tử mà thôi! Hơn nữa hắn còn biết, được xưng là lừng lẫy quan trường như Bối Hoa Phong, cũng vì chuyện này mà tốn nhiều tâm huyết, cũng may cuối cùng Bối Văn cũng chịu thỏa hiệp. Xa xa, Lý Dật ngồi trong một chiếc Lincoln, nhìn đoàn xe dần dần đi xa, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, không ai biết giờ khắc này hắn đang suy nghĩ điều gì. Tại Giang Tô, khó vào nhất không phải là đại viện chính phủ tỉnh Giang Tô, mà là đại viện NJ quân khu, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Không chỉ nói là dân chúng bình thường, dù là những người trong đại viện chính phủ muốn bước vào quân khu NJ cũng thập phần trắc trở. Ánh mặt trời sáng sớm rơi trên đại viện, làm tòa đại viện vốn nghiêm túc trang nghiêm có thêm một tia khí tức vui mừng, mặc dù Trần Diêm Vương tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật quân nhân, không hề treo đèn kết hoa trong đại viện, thế nhưng bầu không khí vui mừng cũng không thể che đậy được. Trong tòa biệt thự tận cùng, Trần Diêm Vương mặc một thân quân trang cười ha hả đang nói chuyện với nhưng đại lão quân ủy đến từ quân khu khác. Mà Trần Cương thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng lại giống như một cây thương, không chút sứt mẻ đứng phía sau Trần Diêm Vương. Vào đầu năm ngoái trong cuộc đại hội so đấu bộ đội đặc chủng, dựa theo tư liệu huấn luyện bộ đội đặc chủng mà Lý Dật cung cấp, hắn đã huấn luyện cho đội viên của mình, cuối cùng đạt được thành tích đệ nhất, làm quân ủy và sáu đại quân khu phải rơi cả kính mắt! Mà sau đó, Trần Cương dẫn theo đội viên của mình so tài trong trận so đấu bộ đội đặc chủng toàn cầu, cũng đạt được thành tích đứng đầu, thật sự đã tranh đủ mặt mũi cho quân đội Trung Quốc! Từ đó về sau, người trong quân đội nhìn thấy Trần Diêm Vương đều chân thành nói: “Lão Trần, tiểu Cương nhà ông thật giỏi a.” Mỗi lần như vậy, Trần Diêm Vương đều vẻ mặt đắc ý nói: “Con cháu Trần gia mà có kẻ vô dụng sao?” Bộ đội đặc chủng biểu hiện ưu dị vì Trần gia tranh đủ mặt mũi, đồng dạng cũng để Trần Cương dương oai quân giới, không ít đại lão trong quân đội nỗ lực giới thiệu cháu gái hay con gái mình cho Trần Cương, nhưng Trần Cương đều cự tuyệt, đương nhiên lý do thập phần uyển chuyển: Bây giờ tiểu Cương còn trẻ tuổi, không muốn nói đến chuyện tình cảm. Lý do này không làm cho các đại lão quân đội tức giận, ngược lại càng làm cho bọn họ kiên định muốn cho Trần Cương trở thành con rể cháu rể của mình. Vì thế, không ít đại lão quân đội vì chuyện này còn đấu trí so dũng khí, đánh cho không ngừng nghỉ, thậm chí có người còn cãi nhau trở mặt. “Tiểu Cương, người của Bối gia sắp đến rồi, cháu đi xem tiểu Lâm, coi nó chuẩn bị xong chưa.” Trần Diêm Vương giơ cổ tay nhìn đồng hồ, quay đầu phân phó Trần Cương. “Rõ, thủ trưởng!” Trần Cương cúi chào lui ra, động tác cúi chào tiêu chuẩn đủ để xếp vào sách giáo khoa, trên mặt thủy chung vẫn giữ biểu tình nghiêm túc. “Ha ha, tiểu Cương, ngày hôm nay là ngày vui lớn của em gái cháu, cháu cứ nghiêm túc như vậy làm gì?” Một vị đại lão quân đội đồng bối với Trần Diêm Vương ha ha nở nụ cười. Những đại lão khác dù không mở miệng, nhưng cũng nở nụ cười. Trần Diêm Vương cũng không nói gì, mặc dù hắn nổi danh bá đạo trong quân đội, thế nhưng quản giáo con cháu thập phần nghiêm ngặt. Nghe được những vị đại lão đang nói cười, trong lòng Trần Cương cũng âm thầm thở dài, hắn không nói gì, chỉ nhanh chân đi ra biệt thự, hướng biệt thự bên cạnh đi đến. Hai phút sau, Trần Cương đi tới một gian phòng, thình lình nhìn thấy một cô gái mặc quần áo màu đỏ đang rầu rĩ đứng ở cửa. Cô gái kia không phải ai khác, chính là phù dâu của Trần Lâm, là một cháu gái của một vị đại lão quân đội có quan hệ tốt với Trần Diêm Vương. “Trần Cương ca.” Nhìn thấy Trần Cương đi tới, vị phù dâu cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vã hô một tiếng. Nhìn cô gái được xưng là bông hoa trong đoàn văn công, Trần Cương cũng không có một chút hứng thú, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô gái, nhíu mày hỏi: “Sao cô ở bên ngoài?” “Tiểu Lâm nói cô ấy muốn yên lặng một lát, nên đuổi tôi ra ngoài.” Nghe được câu hỏi của Trần Cương, nhìn biểu tình lãnh đạm của hắn, dáng tươi cười hưng phấn trên mặt cô gái dần thối lui, có vẻ có chút phiền muộn. Nghe được cô gái nói, Trần Cương trầm ngâm một chút: “Cô đi qua phòng khách nghỉ ngơi một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với em gái tôi.” “Được!” Cô gái vốn đang muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Cương, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói vào trong bụng, biểu tình thập phần buồn rầu. Nàng mất rất nhiều công phu mới được làm phù dâu cho Trần Lâm, mục đích chính vì muốn tìm cơ hội đến gần Trần Cương, thế nhưng hôm nay xem ra, toàn bộ kế hoạch bị ngâm nước nóng, Trần Cương hoàn toàn không chút cảm giác. Thấy cô gái rời đi, Trần Cương trực tiếp đẩy cửa vào. Trong phòng, Trần Lâm mặc một bộ áo cưới màu trắng vẫn không nhúc nhích ngồi trước gương, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào gương, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì. Phụ nữ có thể không thuận lợi trong sự nghiệp, thế nhưng tuyệt đối không nên lấy lầm chồng! Những lời này không biết xuất phát từ miệng của người phương nào, thế nhưng cũng nói ra tầm quan trọng nhất trong hôn nhân của phụ nữ. Theo rất nhiều phụ nữ xem ra, ngày kết hôn là ngày trọng yếu nhất trong đời, là ngày hạnh phúc nhất! Nhưng làm cô dâu mới như Trần Lâm cũng không có một chút dấu hiệu của hạnh phúc, trên mặt nàng không có chút tươi cười, chỉ có sự bình tĩnh làm người đau lòng, mà cặp mắt vốn luôn cường thế lại hiện ra sự thống khổ không muốn cho ai biết. Có thể đối với phụ nữ mà nói, bi ai lớn nhất là phải gả cho một người đàn ông mà mình không thích, phải trải qua cả đời với người đàn ông kia! “Ngô Tinh, đừng nói nữa. Tôi muốn ngồi một mình được chứ?” Nghe được tiếng vang, Trần Lâm không hề động, mà gương mặt không chút biểu tình nói một câu. Sau đó Trần Lâm nghe được tiếng bước chân dị thường, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, khi thấy Trần Cương trong bộ quân trang bước vào phòng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra biểu tình dị dạng, khóe mắt không thể khống chế mà run rẩy lên! Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhanh chóng khôi phục biểu tình bình tĩnh khiến kẻ khác yêu thương, đồng thời xoay người lại tiếp tục nhìn vào gương. “Em gái.” Trần Cương trực tiếp đi tới sau lưng Trần Lâm, nhìn khuôn mặt mê người của nàng trong gương, nhịn không được đưa bàn tay thô ráp khoác lên vai Trần Lâm, nỗ lực nói gì đó, thế nhưng chỉ nói được hai chữ “em gái”, lại không biết nên làm sao nói tiếp. Bởi vì hắn biết rõ, Trần Lâm không thích Bối Văn, không thích một chút nào! Hơn nữa Trần Lâm vẫn luôn phản đối hôn sự này, thái độ thập phần kiên quyết! Chỉ là đã thay đổi từ mùa hè năm trước. “Anh qua nói cho ông nội, nếu em đã đáp ứng ông, thì nhất định sẽ làm cho ông thỏa mãn.” Trần Lâm tựa hồ biết ý đồ đến của Trần Cương. Trần Cương thở dài: “Sao em phải khổ vậy chứ?” “Anh.” Nghe được Trần Cương nói, Trần Lâm nở nụ cười, dáng tươi cười tràn ngập vẻ khổ sáp, trong con ngươi bịt kín một tầng hơi nước: “Hắn đã trở về, đúng không?” “Ân.” Trần Cương gật đầu. “Không nên nói cho hắn chuyện em kết hôn.” Một giọt nước mắt trong suốt bừng lên, nhiễm ướt khuôn mặt mê người của Trần Lâm: “Mặt khác, anh chuyển cáo ông nội, chớ quên chuyện ngày trước đã đáp ứng em.”