Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 122 : Hành hung

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Tiêu Thanh Sơn có thể hất đi những đối thủ cạnh tranh khác, một ít là tốn tâm tư trên bề mặt, thậm chí có mấy công ty khi đến dự lễ mừng của Hoa Thanh tập đoàn cũng đồng ý bán mặt mũi cho Tiêu Thanh Sơn.



Tên Trình Giảo Kim Kiều Uy nửa đường xẹt ra này có thể nói làm cho Tiêu Thanh Sơn mười phần đau đầu, thứ nhất, Tiêu Thanh Sơn đang nỗ lực tẩy trắng, không thể vận dụng biện pháp đặc thù cướp khối đất, thứ hai, thế lực của Kiều gia xác thực rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức Tiêu Thanh Sơn cũng không dám vận dụng ám chiêu.



Lý Dật dùng thời gian cả buổi chiều đem tư liệu của Kiều Uy nhìn qua một lần, trong lòng phải bội phục Kiều Uy là một thiên tài thương nghiệp.



Mọi người đều biết, người Ôn Châu được xưng là người Do Thái trong quốc nội, họ rất giỏi việc buôn bán.



Từ trước về sản xuất vật dụng gia đình đến địa ốc thậm chí là xí nghiệp khoáng sản, người Ôn Châu dùng thế lực cùng mạng lưới quan hệ cường đại của bọn họ mở đường, tại trong quốc nội dấy lên một cơn lốc tài chính thật kinh khủng.



Kiều gia từ Thanh triều đã phát triển thành một đại gia tộc vùng duyên hải đông nam, có mười năm thời gian, Kiều gia từng bị trùng kích, lực ảnh hưởng và tài chính sụt giảm thật nhiều, cộng thêm người thừa kế cũng không xuất sắc, gia tộc vẫn suy sụp, thẳng cho đến khi Kiều Uy hoành không xuất thế mới có thể thay đổi được cục diện này.



Sự xuất hiện của Kiều Uy làm Kiều gia một lần nữa hồi sinh, mà sau thế kỷ 21, Kiều Uy mang theo tập đoàn Ôn Châu phát triển khắp toàn quốc, thu hút nhiều khoản làm ăn rất lớn.



Kiều Uy có thể làm cho Kiều gia sống lại trong thời gian chưa tới hai mươi năm, trở thành đệ nhất đại gia tộc tại vùng duyên hải đông nam, ngoại trừ thực lực của bản thân hắn ra, còn bởi vì hắn có một người vợ tốt.



Vợ của Kiều Uy là hậu đại của Hồng gia, hơn nữa hai chữ Hồng gia lại nồng đậm, Kiều gia hồi phục cùng gia tộc của vợ Kiều Uy tương trợ có quan hệ khắng khít khó thể phân chia.



….



Mặt trời đã hạ xuống, dư quang của mặt trời chiều xuyên thấu qua kính thủy tinh chiếu vào trong phòng.



Đây là một phòng làm việc cực kỳ rộng mở, phòng làm việc lắp đặt thiết bị thật xa hoa, các loại dụng cụ cần làm việc cái gì cần có đều có.



Lý Dật ngồi trong phòng làm việc do Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị riêng cho hắn, nhìn mặt trời đỏ đang dần dần hạ xuống, vùng lông mày cau lại thật chặt.



Hắn nhớ tới câu chuyện xưa của Lưu Tư Cầm.




Nghe được câu nói của Lý Dật, sắc mặt Kiều Uy hơi đổi, hắn tự nhiên biết, Lưu Tư Cầm hiện tại không có khả năng vẫn còn thương hắn, mà Lưu Vi cũng sẽ không chắc nhận thức người cha như hắn.



“Bọn họ có nhận tôi hay không, đó là chuyện của bọn họ, cậu chỉ cần rời khỏi bọn họ là được rồi.” Kiều Uy rất nhanh điều chỉnh tốt biểu tình, chỉ là biểu tình càng phát lạnh.



Lý Dật cười nhạt: “Lão tử dựa vào cái gì phải nghe ông?”



“Cậu là con riêng của Tiêu Thanh Sơn, Tiêu Thanh Sơn dự định cho cậu nối nghiệp cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tôi nói thật cho cậu biết, nếu như Tiêu Thanh Sơn biến thành kẻ địch của bạch đạo chúng ta, như vậy, hắn đừng mong tẩy trắng thành công, cậu tin hay không tin?” Kiều Uy dù sao cũng là con cáo già ngang dọc thương trường nhiều năm, một chút liền tìm ra tử huyệt của Lý Dật.



Lý Dật toàn thân sát ý tăng vọt, gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi của Kiều Uy, gằn từng chữ: “Tin hay không hiện tại tôi sẽ giết ông?”



“Ha ha!” Kiều Uy nở nụ cười, cười đến không chút kiêng nể gì cả!



“Phanh!”



Sau một khắc, Lý Dật đột nhiên từ chỗ ngồi bắn lên, vung nắm tay đấm Kiều Uy một quyền, Kiều Uy nhất thời bị té sấp xuống mặt đất.



Cùng lúc đó, hai gã đại hán mặc tây trang màu đen trong nháy mắt chạy vào phòng ăn, móc súng lục bên hông nhắm ngay Lý Dật, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”



“Lão tử không tin ông dám giết lão tử!” Lý Dật cũng không hề dừng tay, mà còn vung tay lên tát vào mặt Kiều Uy hai cái.



Trong lúc nhất thời, Kiều Uy bị Lý Dật đánh cho mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ròng.



Mà lúc này, bảo tiêu của Kiều Uy cũng không có nổ súng, tựa hồ đang đợi mệnh lệnh của Kiều Uy.



Lý Dật chụp tóc Kiều Uy, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt hắn: “Không nên uy hiếp tôi, cũng đừng có bày ra hình dạng tự đại, nếu không tôi sẽ thực sự giết ông, không tin, ông thử xem!”