Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 125 : Nhân tình

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Trong lòng tuy nghĩ như vậy, Lý Dật cũng nhàn nhạt cười, nói: “Tôi hẳn là đối thủ.”



“Lý Dật, không có việc gì, chúng ta chỉ là tiêu khiển mà thôi, không cần lưu ý.” Bối Văn tuy rằng không rõ tiêu chuẩn chơi golf của Lý Dật, thế nhưng cũng rất rõ ràng tiêu chuẩn chơi golf của Yến Nam Thiên, tiêu chuẩn của Yến Nam Thiên đã đạt tới chuẩn chức nghiệp tuyển thủ, thậm chí dù là chức nghiệp tuyển thủ bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.



Yến Nam Thiên cũng không cho là đúng, cười cười: “Bối Văn, lời này của anh sai rồi, tôi nói, tôi không phải là đối thủ của Lý tiên sinh, anh tin hay không tin?”



Yến Nam Thiên nói ra không chỉ làm Bối Văn ngây ngẩn cả người, đồng thời cũng làm Lý Dật cả kinh!



Bối Văn đối với tư liệu về Lý Dật rõ như lòng bàn tay, ở trong trí nhớ của hắn, trong tư liệu cũng không có ghi lại Lý Dật biết đánh golf.



Lý Dật cổ quái liếc mắt nhìn Yến Nam Thiên, không biết trong hồ lô của Yến Nam Thiên đang bán thuốc gì, mà Yến Nam Thiên cũng mỉm cười nói: “Bối Văn, ba người đàn ông như chúng ta chơi golf suông cũng thấy không thú vị, không bằng đánh cuộc một chút thế nào?”



“Được.” Cũng giống như Lý Dật, Bối Văn cũng rất hiếu kỳ rốt cục là Yến Nam Thiên muốn làm gì.



Yến Nam Thiên thấy Bối Văn đáp ứng, cười nói: “Khu đất huyện H vốn là vật trong lòng bàn tay của tập đoàn Hoa Thanh, bất quá nửa đường chạy ra một Kiều Uy, tập đoàn Hoa Thanh liền dữ nhiều lành ít. Không bằng như vậy đi, nếu ngày hôm nay tôi bại bởi Lý tiên sinh, anh nói với Bối thúc thúc một tiếng, đem khu đất huyện H cấp cho tập đoàn Hoa Thanh, thế nào?”



Nếu như lúc đầu Lý Dật chỉ là kinh ngạc, giờ này khắc này hắn thật sự là chấn kinh!



Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Yến Nam Thiên lại đưa ra một điều kiện đánh cuộc như vậy.



Nhìn dáng tươi cười hiền hòa trên mặt của Yến Nam Thiên, Lý Dật không khỏi thầm hỏi chính mình, người này rốt cục muốn làm gì?



Lẽ nào hắn và Bối Văn từ đầu đã biết ý đồ đến của mình, nên cố ý nói như vậy sao?



Trong lúc đang nghi hoặc, Lý Dật thình lình nhìn thấy con ngươi của Bối Văn cũng đột nhiên phóng lớn. Biểu tình vẻ mặt không thể tin tưởng, hắn tựa hồ như nhớ tới điều gì, đăm chiêu liếc mắt nhìn Lý Dật, lại nhìn Yến Nam Thiên cười nói: “Nam Thiên đại ca, anh không phải sẽ cố ý thua cho Lý Dật để trêu chọc tôi đi?”



Thấy Bối Văn lộ ra biểu tình như vậy, Lý Dật hiểu được, hai người hẳn là không hề thông đồng trước, như vậy cách làm của Yến Nam Thiên đã làm cho hắn phải suy nghĩ sâu xa. Hắn không tiếp thu ý nghĩ là Yến Nam Thiên đột nhiên hảo tâm giúp đỡ cho hắn, thế giới này không có bữa cơm ăn không trả tiền, huống chi Yến Nam Thiên ở ý nghĩa nào đó lại là địch nhân của hắn?



“Kỹ thuật của tôi anh biết rõ, nếu như tôi nhường thì xem như vụ đánh cuộc không tồn tại.” Vẻ nhíu mày của Lý Dật hoàn toàn rơi vào trong mắt Yến Nam Thiên. Thế nhưng Yến Nam Thiên cũng không có biểu thị gì.



Bối Văn đầu tiên là nhíu mày trầm tư vài giây, sau đó ha hả cười: “Tốt! Nếu Nam Thiên đại ca có hứng thú như vậy, tiểu đệ sẽ cùng hai người chơi một chút.”




Yến Nam Thiên nhìn Lý Dật đang hướng bên này đi tới, dùng một loại giọng nói cổ quái nói với Bối Văn: “Anh hẳn là biết chuyện hắn so đấu với Điền Đằng Cương chứ?”



“Biết, hắn nhờ vào trận chiến đó mà thượng vị.” Bối Văn gật đầu.



Yến Nam Thiên cũng lắc đầu: “Anh sai rồi. Dù là không có trận chiến ấy, hắn vẫn sẽ thượng vị. Bất quá, anh không biết chính là, ngày hôm đó, người Nhật Bản đặt cược trên người Điền Đằng Cương gần mười triệu nhân dân tệ, mà tôi, lại đặt cược trên người Lý Dật mười triệu!”



“Mười triệu?” Bối Văn có chút kinh ngạc, hắn rất hiểu Yến Nam Thiên, tuy rằng Yến Nam Thiên quyết đoán, thế nhưng rất ít khi làm chuyện mà hắn không nắm chắc.



Yến Nam Thiên cười nói: “Ngày hôm đó, hầu như tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ bại, thế nhưng tôi tin tưởng hắn có thể thắng, tuy rằng trận chiến ấy cửu tử nhất sinh, thế nhưng hắn xác thực thắng.”



“Vì sao anh tin tưởng hắn như vậy?” Bối Văn nghi hoặc hỏi.



Yến Nam Thiên khe khẽ thở dài: “Trong số những người trẻ tuổi tôi quen biết, hắn là một người duy nhất làm tôi nhìn không ra.”



Tuy rằng Bối Văn biết đó không phải là đáp án thật lòng của Yến Nam Thiên, thế nhưng hắn cũng biết, Lý Dật có thể được Yến Nam Thiên thừa nhận như vậy, tuyệt đối không có lửa làm sao có khói.



“Được rồi, Bối Văn, trước tiên anh nên tạm thời lảng tránh một chút, hắn hẳn là có chuyện muốn hỏi tôi.” Yến Nam Thiên thấy Lý Dật đi đến gần, vỗ vỗ vai Bối Văn.



Bối Văn gật đầu, hướng xa xa đi đến, đợi Bối Văn rời khỏi một khoảng cách, Lý Dật đi tới bên người Yến Nam Thiên.



“Tôi nghĩ, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân rồi.” Lý Dật hỏi thẳng vào vấn đề.



“Anh và Điền Đằng Cương đánh một trận giúp tôi lời được mười triệu, đó là một nguyên nhân.” Yến Nam Thiên dừng ngay con ngươi của Lý Dật, gằn từng chữ: “Một nguyên nhân khác là, tôi muốn anh thiếu tôi một nhân tình.”



“Tựa hồ với thân phận của anh, mặc dù tôi có thiếu anh nhân tình cũng không thể giúp anh làm được gì.” Lý Dật nhíu mày, ở trên người Yến Nam Thiên, hắn ngửi được khí tức cực kỳ bất an.



Yến Nam Thiên cười lắc đầu: “Nếu có một ngày đêm, anh tuyển chọn rời khỏi Tiêu Thanh Sơn, tôi mong muốn anh làm việc cho tôi.”



Yến Nam Thiên nói làm Lý Dật sững sờ tại chỗ, dưới ánh mặt trời, dáng tươi cười của Yến Nam Thiên thật sáng lạn!