Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 130 : Ngươi muốn chết như thế nào?
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Mây đen trôi nổi che phủ quang mang của ánh trăng cùng những vì tinh tú. Cả bầu trời tối đen giống như lâm vào một khoảng chết lặng.
Trong căn biệt thự số 3 tại khu Đàn Cung, đèn điện sáng trưng. Theo bên ngoài cửa sổ có thể ngẫu nhiên chứng kiến bóng người chớp động. Mơ hồ còn nghe được tiếng âm nhạc ầm ĩ từ bên trong truyền ra.
Trong phòng ngủ của căn biệt thự. Tiêu Huỳnh Huynh bị trói ở trên một cái ghế, không tài nào nhúc nhích nổi. Nàng kịch liệt giãy giụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc. Kẻ trói nàng chính là bảo tiêu của Đái Nhạc, thủ pháp nhất lưu, nàng há lại có thể giãy giụa sao?
"Đái Nhạc, tên hỗn đản này! Ngươi không thể đối xử với Vi Vi như vậy!" Mắt thấy giãy giụa không có hiệu quả, Tiêu Huỳnh Huỳnh đình chỉ hành động, nàng trợn trừng mắt hướng Đái Nhạc ở bên cạnh, lớn tiếng mắng.
Đái Nhạc mặc một bộ áo đuôi tôm màu trắng, trong tay bưng một ly rượu vang màu đỏ tươi, khuôn mặt mang biểu tình hưng phấn.
“Tiêu Huỳnh Huỳnh, chẳng lẽ Cường tử không nói cho cô biết, bằng hữu không bằng một đống phân chó hay sao?” Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh kêu gào, Đái Nhạc quay đầu cười lạnh, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng.
Bị Đái Nhạc nhìn soi mói, Tiêu Huỳnh Huỳnh toàn thân không được thoải mái, nàng từng nghe Tiêu Cường nói qua, lòng dạ của Đái Nhạc tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi hai mươi, có thể hiểu được.
Coi như không thoải mái, nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẫn đón nhận ánh mắt của Đái Nhạc, lạnh lùng nói: “Đái Nhạc, ngươi không cho rằng, ngươi làm như vậy thật mất mặt sao? Ngươi không cạnh tranh nổi với cái tên nhà quê kia, ngươi thì tính là nam nhân cái gì!”
“Câm miệng!” Cơ mặt Đái Nhạc điên cuồng nhảy dựng lên vài cái: “Nếu không, ta không ngại song phi đâu.”
“Đái Nhạc, ngươi dám?” Tiêu Huỳnh Huỳnh vốn hơi sợ, theo sau đó giận dữ nói: “Ngươi dám động tới một đầu ngón tay của ta. Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đái Nhạc mỉm cười đem thân mình áp sát đến bên cạnh Tiêu Huỳnh Huỳnh, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể nàng. Sau đó vươn bàn tay trắng nhợt, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiêu Huỳnh Huỳnh lên, cười nói: “Yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú. Mặt khác đừng mang Tiêu Thanh Sơn ra đây dọa nhau. Tôi nói cho cô biết, nếu không phải có sự tồn tại của Tiêu Cường, Tiêu Thanh Sơn hắn đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi!”
Dứt lời Đái Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác, thật tiêu sái dốc rượu vào trong miệng.
“Hừ! Đái Nhạc ngươi không phải có bổn sự sao? Như thế nào không dám cạnh tranh công bình với tên nhà quê kia đây? Chẳng lẽ ngươi không so sánh nổi hắn, ngay cả một tên nhà quê còn chẳng bằng, ngươi có tư cách gì tiếp quản Mãnh Hổ bang chứ?” Tiêu Huỳnh Huynhg chứng kiến Đái Nhạc đối với chính mình không có hứng thú, giọng điệu lại trở nên cay nghiệt hơn rất nhiều.
“Cô nên biết rằng hiện tại hắn không phải là tên nhà quê nữa, hắn chính là người nối nghiệp của cha cô.” Đái Nhạc âm trầm nói tiếp: “Mà còn nữa, hiện giờ hắn chính là hồng nhân trong xã hội thượng lưu.”
Ngay tại lúc Lý Dật muốn lên cầu thang tầng hai, thì gặp một nữ nhân bộ dạng ước chừng còn trẻ tuổi, chiếc áo trên thân gần như trong suốt, nàng loạng choạng bước tới bên cạnh Lý Dật, liếm liếm môi nói: “Anh đẹp trai, đến làm em đi?”
Khi nàng nói chuyện đồng thời cũng nở một nụ cười dâm đãng, sau đó chống tay vào cầu thang vểnh mông ra. Lý Dật không thèm quan tâm đến nữ nhân kia, mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên cầu thang.
Trong căn biệt thự này có rất nhiều phòng đơn lẻ. Mỗi khi Lý Dật đến trước một gian phòng cũng đều ghé tai dán ở trên cánh cửa. Xác định bên trong không có thanh âm, lại tiếp tục tìm kiếm.
“Tiêu Huỳnh Huỳnh, trong lòng mỗi nữ nhân đều có máu phong tao, không phải Lưu Vi nàng rất đơn thuần hay sao? Cô nghe đi, thanh âm của nàng thực dâm đãng, còn nữa, dường như nàng đang rất nóng nực, muốn cởi bỏ quần áo trên người kìa!”
“Đái Nhạc, ngươi chết không được tử tế!”
Bỗng nhiên nghe được thanh âm trong phòng ngủ truyền ra. Lý Dật hơi nheo mắt lại, theo sau đó thoái lui về phía sau vài bước, tung chân đạp vào cửa phòng.
Bỗng nhiên ầm vang một tiếng, Đái Nhạc từ trên ghế nhảy dựng lên, bước nhanh ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Lý Dật ở trước cửa. Chứng kiến Lý Dật toàn thân tản mát sát khí mãnh liệt, hắn không khỏi biến sắc, theo bản năng xoay ngược thân, muốn chạy tới cầm khẩu súng ở trên bàn.
Chính là Lý Dật lại không cho hắn cơ hội, ngay khi Đái Nhạc xoay người, Lý Dật chớp mắt trùng động, thân hình đột ngột nhảy vọt tới vài thước, chộp trúng sau gáy của Đái Nhạc. Tựa như đang xách một con gà, đem Đái Nhạc cử bổng lên.
Trong gian phòng, sau khi Tiêu Huỳnh Huỳnh trông thấy Lý Dật xuất hiện, nhất thời kích động hô lớn: “Lý Dật, anh mau đi sang vách bên cạnh, Vi Vi sắp không xong rồi!”
Tiêu Huỳnh Huỳnh vừa nói dứt lời, Lý Dật cũng vô tình nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng ở trên vách tường.
Trong màn ảnh, gương mặt của Lưu Vi giống như bị sung huyết, đỏ đến mức dọa người. Hai chân nàng cật lực khép chặt cùng một chỗ, dùng sức ma xát, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ rên rỉ không rõ. Còn hai cánh tay đang tự cấu xé quần áo trên người của chính mình.
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của Lý Dật híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Nhất thời một cỗ sát khí nồng đậm theo trên người hắn bạo phát ra, lan tràn khắp chung quanh gian phòng. Đái Nhạc chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân run lên một trận.
Lý Dật chậm rãi thu hồi mục quang, diễn cảm vô tình nhìn Đái Nhạc trong tay, liếm khóe môi nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”