Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 133 : Luân hồi
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Chiếc Hummer quen thuộc kia là của Trịnh Dũng Cương, nguyên bản thần kinh Lý Dật đang căng thẳng cũng được buông lỏng, hắn bước nhẹ đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Rất nhanh, sáu chiếc ô tô lần lượt ngừng ở dưới lầu, Trịnh Dũng Cương mặc âu phục màu đen, cùng một người thanh niên bước xuống xe. Nương theo ánh đèn ô tô phát tán, Lý Dật chứng kiến rõ ràng khuôn mặt của người thanh niên kia, xem ra khuôn mặt kia đối với hắn mà nói, mặc dù không quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì.
Người thanh niên kia là Sở Qua, tâm phúc của Tiêu Cường.
Dưới lầu, Sở Qua sau khi bước xuống xe liền nhìn Trịnh Dũng Cương, lạnh lùng nói: “Trịnh Dũng Cương, anh chớ quên rằng lần hành động này tôi chính là tổng chỉ huy. Đó là mệnh lệnh do đích thân Đái lão gia sai khiến.”
Nhìn diện mạo của Sở Qua một bộ dạng đắc chí, Trịnh Dũng Cương sắc mặt thập phần âm trầm, hắn vô ý thức nhìn thoáng vào căn nhà, theo sau khàn giọng đáp: “Ngươi dẫn người đi lên kiểm tra, ta ở dưới lầu canh chừng dùm.”
“Thế mới đúng chứ.” Sở Qua cười lạnh một tiếng, sau đó khoát tay, mười mấy tên đại hán cùng hắn tiến vào trong căn nhà.
Những tên đại hán này diện mạo lạnh lùng không nói, bên hông mỗi người đều có dấu hiệu giắt súng, hơn nữa toàn bộ đều là thủ hạ tinh nhuệ của Tiêu Cường.
Ngoài trừ Sở Qua mang đến người ở bên ngoài, Trịnh Dũng Cương cũng dẫn theo không ít thủ hạ, những người đó vừa chứng kiến bọn Sở Qua tiến vào trong, lập tức liền vây quanh bên người Trịnh Dũng Cương, trong đó có một tên thần tình lo lắng, the thé giọng nói: “Dũng Cương ca, phải làm sao bây giờ? Chúng ta không được để cho Dật ca rơi vào trong tay bọn Sở Qua, nếu không Dật ca liền nguy rồi!”
Người lên tiếng ngoại hiệu là Hầu Tam, lúc trước đã từng theo Lý Dật học dăm ba chiêu, khi biết được Lý Dật liều mạng đánh chết Điền Đằng Cương, thì hắn đối với Lý Dật có thể nói là thập phần sùng bái.
Đúng vậy, các thành viên trong đội ngũ tinh nhuệ do Trịnh Dũng Cương quản lý, đối với Lý Dật đều thập phần sùng bái. Thêm Trịnh Dũng Cương một lòng tôn kính Lý Dật, nên đã trực tiếp khiến cho các huynh đệ thủ hạ dưới tay, thập phần tôn kính Lý Dật.
Nhìn đám thủ hạ biểu tình lo lắng, Trịnh Dũng Cương thần tình sát khí nói: “Dật ca làm người như thế nào, tất cả chúng ta đều biết rõ ràng! Ta không hiểu tại sao Tiêu thúc muốn bắt Dật ca giao nộp cho Đái Hồ. Một khi Dật ca rơi vào trong tay của lão cáo già Đái Hồ, kết cục cũng khó tránh khỏi cái chết!”
Nói tới đây Dũng Cương trầm ngâm một lát, mới tiếp tục: “Cho nên, chúng ta nhất định phải cứu Dật ca!”
“Dũng Cương ca, anh có biện pháp nào không? Chúng tôi tuyệt đối không muốn Dật ca xảy ra sự cố!” Hầu Tam lập tức mở miệng hỏi, còn những người khác vẻ mặt cũng nhất mực phụ họa. Chỉ là khi nói chuyện đã đem thanh âm ép xuống tới mức cực nhỏ, sợ truyền đến tai của bọn người Sở Qua.
“Một lúc nữa chờ bọn Sở Qua áp tải Dật ca đi, huynh đệ chúng ta sẽ động thủ trên đường. Tiếp đó giúp Dật ca chạy trốn!” Trịnh Dũng Cương chứng kiến đám người Sở Qua đã tiến nhập vào trong nhà. Thần tình sát khí nói: “Đương nhiên, nếu hành động như vậy trở về huynh đệ chúng ta khó thoát khỏi trọng tội. Cho nên, chúng ta không được lưu lại nhân chứng sống.”
Mà hiện giờ ba ba lại muốn giết hắn? Ba ba thực sự muốn giết hắn sao?
Giờ khắc này, Tiêu Huỳnh Huỳnh rơi vào mê man.
“Mau giơ hai tay lên!” Dường như thái độ của Lý Dật bình tĩnh quá mức cần thiết, nên Sở Qua có chút không yên tâm, hắn nhìn Lý Dật quát một câu.
Lý Dật mặt không chút thay đổi vươn tay nâng lên, tùy cho Sở Qua tịch thu khẩu súng giắt ở bên hông.
Xác định trên người của Lý Dật không còn giấu vũ khí, Sở Qua cũng buông lỏng tâm tình, làm ra một cái thủ thế nói: “Mang đi!”
“Không cho phép mang đại ca ca đi!” Lúc này, Lưu Vi một mực đứng ở bên cạnh Tiêu Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lý Dật, song thủ mở rộng, bảo hộ Lý Dật giống như gà mẹ che chở cho gà con, trừng mắt lên hét lớn.
Hành động bất thình lình của Lưu Vi nằm ngoài mọi người dự liệu.
Sở Qua hơi bất ngờ, tiếp theo sau cười lạnh nói: “Con ranh, chuyện lần này cũng có phần của mày đó.”
Lý Dật vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lưu Vi, hạ giọng nói: “Vi Vi, đứng ở phía sau đại ca ca đi, không có việc gì đâu. Có anh ở bên cạnh, chuyện gì cũng vô sự.”
Nghe giọng nói cùng biểu tình của Lý Dật, bỗng nhiên Lưu Vi nhớ lại tình huống ở Cổn Thạch hội sở. Lý Dật cũng bị người ta muốn đưa đi, thì mình động thân bước ra phía trước, ngày hôm đó, biểu tình của Lý Dật cũng trầm ổn giống như lúc này vậy. Cơ hồ theo bản năng, Lưu Vi thối lui ra sau lưng hắn.
“Đi thôi.” Lý Dật hướng Sở Qua nói.
“Hắc! Không nghĩ ra, ngươi lại muốn chết sớm như vậy.” Vốn Sở Qua đang buồn bực vì thái độ bình thản của Lý Dật. Lúc này vừa nghe mới hiểu được, Lý Dật là muốn chết sớm để đi đầu thai.
Cách nhìn của Tiêu Huỳnh Huỳnh cùng Sở Qua bất đồng, tuy rằng nàng không hiểu nguyên nhân tại sao Lý Dật vẫn còn bình tĩnh như thế, nhưng nàng tin tưởng, người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối sẽ không chịu chết dễ dàng như vậy!