Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 148 : Chỉ Nửa Giờ...

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Mỗi khi Lý Dật vận động vào lúc sáng sớm, vị bác sĩ riêng của Tần Huy đều sẽ trách cứ hắn, nhưng cũng không khuyên được Lý Dật.



Suốt mấy ngày, vết thương nơi cánh tay Lý Dật tuy chưa lành lại hoàn toàn, thế nhưng cũng có thể vận động như bình thường. Dù sao, đạn cũng không làm bị thương xương và gân tay của hắn, chỉ làm bị thương vùng thịt mềm mà thôi.



Một ngày sáng sớm, Lý Dật vừa rèn đúc xong thân thể, Tần Huy đột nhiên tới.



“Lý tiên sinh, những gì ngài cần đều đã được làm thỏa đáng, tất cả ở đây.” Lúc Tần Huy vào cửa tay cầm một túi hồ sơ, bên trong đầy đủ những gì Lý Dật cần.



Lý Dật có ấn tượng không tệ đối với Tần Huy, nghe được Tần Huy nói, hắn cười cười, nói: “Làm phiền Tần tiên sinh.”



“Những thứ này đều do Tôn Đại Vĩ làm giúp ông, không cần cảm tạ tôi, tôi chỉ chuyển giao mà thôi.” Tần Huy ha hả cười: “Lý tiên sinh, ở đây có quen không? Còn cần thứ gì không?”



Lúc hỏi điều này, biểu tình Tần Huy có chút cổ quái, hiển nhiên, bí thư của hắn đã đem lời Lý Dật nói ngày hôm đó chuyển cáo cho hắn.



“Tốt, không còn cần gì khác.” Lý Dật suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nghĩ ba ngày sau sẽ đi.”



“Nhanh như vậy?” Tần Huy có chút kinh ngạc: “Thương thế của ông còn chưa tốt đâu? Ba ngày sau đã đi, sợ rằng không tốt?”



Tôn Đại Vĩ thì muốn Lý Dật đi cho nhanh, mà Tần Huy lại lo lắng về vết thương của Lý Dật, điều này làm cho Lý Dật nảy sinh hảo cảm: “Cảm tạ quan tâm, vết thương đã không còn đáng ngại. Ba ngày sau hẳn là có thể khôi phục lại.”



Tần Huy chẳng hay biết, Lý Dật cũng tự mình hốt thuốc cho mình, mà những loại thuốc đều có thể nhanh chóng khôi phục thân thể. Ngay từ đầu, bác sĩ riêng kiên quyết phản đối hành vi hốt thuốc của Lý Dật, nhưng sau khi Lý Dật nói tất cả hậu quả do chính hắn gánh chịu, thì vị bác sĩ kia cũng liền bình thường trở lại.



Dù sao, Lý Dật muốn làm sao lăn qua lăn lại cũng là chuyện của Lý Dật, có quan hệ gì tới hắn đâu?



“Nếu ông đã muốn đi, tôi cũng không cản trở nữa.” Tần Huy thở dài, nói: “Nguyên tôi muốn đưa ông đi xem buổi biểu diễn năm mới của Mộ Dung Tuyết tại sân vận động Hồng Quán vào đêm mai, thế nhưng tôi nghe được tin tức ngầm, buổi biểu diễn rất khả năng sẽ hủy bỏ.”



“Hủy bỏ? Vì sao?” Lý Dật có chút nghi hoặc.




Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, dừng trên khuôn mặt chịu đủ tang thương của Lý Dật, nói: “Bọn họ nói anh đã chết, em nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn được gặp anh nữa.”



“Không phải anh vẫn đang sống thật tốt đó sao?” Lý Dật cười cười, chỉ là dáng tươi cười không thể che giấu vẻ khổ sáp không thể xóa mờ.



Có thể là vì muốn che giấu vẻ khổ sáp kia, Lý Dật lập tức nói sang chuyện khác: “Vì sao muốn hủy bỏ buổi biểu diễn ngày mai? Anh vốn có dự định nghe xong buổi biểu diễn của em mới rời đi.”



“Bởi vì lo lắng cho anh, nên không có tâm tư.” Mộ Dung Tuyết ôn nhu nhìn chằm chằm con ngươi của Lý Dật, nhẹ giọng nói: “Bất quá anh đã muốn đến nghe, như vậy em sẽ thông tri bọn họ, ngày mai sẽ tiến hành biểu diễn đúng hạn.”



“Như vậy những người hâm mộ của em sẽ ghen.” Lý Dật trêu chọc.



Không biết vì sao, thấy biểu tình giả vờ làm ra vẻ dễ dàng của Lý Dật thì Mộ Dung Tuyết có chút đau lòng, nàng biết nam nhân kiên cường trước mắt này không muốn biểu hiện vẻ mềm yếu ngay trước mặt của nàng.



“Em chỉ muốn hát cho một mình anh nghe.” Mộ Dung Tuyết chăm chú nói.



“Tuy rằng anh rất nguyện ý như vậy, thế nhưng hiện nay mà nói không có cơ hội.” Lý Dật cười cười, sau đó lau đi nước mắt trên mặt Mộ Dung Tuyết, nói: “Tối ngày mai anh sẽ đến xem buổi biểu diễn của em, nhớ kỹ trang phục đẹp một chút, chuẩn bị đầy đủ một chút, tranh thủ cho anh sự vui mừng.”



Dứt lời, Lý Dật tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, nói: “Còn nữa, không nên đem chuyện anh tới gặp em nói cho bất luận kẻ nào!”



“Anh phải đi rồi sao?” Mộ Dung Tuyết cố sức ôm lấy Lý Dật.



Lý Dật cười khổ nói: “Nhìn em có lẽ đã lâu không có ngủ đủ giấc, thật sự còn không nghỉ ngơi, ngày mai mang theo hai con mắt gấu mèo làm sao ra sân khấu? Anh cũng không muốn ngày mai thấy em lên sân khấu, lại là dáng dấp còn chưa tỉnh ngủ.”



“Em…một chút em sẽ ngủ.” Mộ Dung Tuyết dưới tình thế cấp bách gương mặt chợt đỏ lên, chỉ thấy nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ở lại với em nửa giờ được không?”



Thấy Lý Dật không trả lời, Mộ Dung Tuyết làm nũng nhìn Lý Dật: “Chỉ là nửa giờ…”