Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 2 : Cảm giác kì dị
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Mặt trời chiều nhiễm đỏ mỗi một góc của Thượng Hải, ánh nắng chiều hạ dần về phía trời tây, gió nhẹ thổi qua, mang đến cho những ngày mùa hè nóng bức một tia cảm giác mát mẻ.
Lúc chạng vạng, Lý Dật đi tới trước cửa một nhà phúc lợi viện có tên là Đông Phương.
Xuyên thấu qua cửa sắt, Lý Dật nhìn thấy trong viện có một nữ nhân mặc áo trắng, đang đẩy một chiếc xe lăn, mỉm cười nói chuyện gì đó với một lão nhân ngồi trên xe lăn.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều, dáng tươi cười của nữ nhân thật ngọt ngào, mái tóc đen phiêu lãng trên vai, nhưng không che lấp được dáng tươi cười trên mặt nàng, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ càng thêm mê người.
Nguyên lai Lý Dật là một cô nhi, khi còn bé cùng Hạ Vũ Đình được người của phúc lợi viện thu dưỡng, hai người cùng nhau lớn lên, trong mắt những lão nhân của phúc lợi viện, là một đôi thanh mai trúc mã.
Xa xa nhìn Hạ Vũ Đình bên trong viện, nhìn vẻ mỉm cười ngọt ngào trên mặt nàng, Lý Dật hơi ngây người một chút.
Ở giữa thế kỷ 21, kỹ thuật thẩm mỹ khuôn mặt đã phi thường phát đạt, thậm chí có thể dùng cải biến gien đến thẩm mỹ dung nhan, vì thế, ở giữa thế kỷ 21, từ ngữ “mỹ nữ” cũng đã dần dần biến mất.
Nếu chỉ luận tướng mạo, vóc người của Hạ Vũ Đình, cùng những nữ nhân từng lên giường với Lý Dật ở kiếp trước thì còn kém một chút, thế nhưng giờ khắc này, Lý Dật lại cảm thấy gương mặt của Hạ Vũ Đình so với những nữ nhân nhờ phẫu thuật thẩm mỹ của kiếp trước còn đẹp hơn gấp trăm lần. Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, có chút nữ nhân rõ ràng cũng là gương mặt như vậy, thế nhưng cảm giác gây ra cho người khác không thể nghi ngờ là rất đẹp, Hạ Vũ Đình không thể nghi ngờ chính là thuộc về loại nữ nhân này.
Trong nháy mắt Lý Dật ngây người, Hạ Vũ Đình thấy được Lý Dật, hưng phấn hướng Lý Dật vẫy vẫy tay.
Lý Dật do dự một thoáng, nhưng vẫn cất bước đi vào, cùng lúc đó Hạ Vũ Đình xấu hổ nói gì đó với lão nhân trên xe lăn, vẻ mặt hưng phấn hướng Lý Dật chạy tới.
“Đầu của anh làm sao vậy?” Khi Hạ Vũ Đình đi tới bên người Lý Dật, thấy vết thương trên trán hắn, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại là biểu tình yêu thương xót xa, nàng run rẩy vươn hai tay trắng muốt, nỗ lực sờ thật nhẹ vào vết thương của Lý Dật, cũng lại nhanh chóng rút tay lại, có chút không dám.
Mà Lý Dật lại bị phản xạ có điều kiện thối lui ra sau một bước!
Một bước thối lui, Hạ Vũ Đình lập tức sững sờ tại chỗ, chăm chú cắn môi, sắc mặt trở nên biến trắng như tờ giấy.
Thấy hình dạng ướt đẫm mồ hôi của Hạ Vũ Đình, Lý Dật bèn dời cây quạt điện cũ nát trong phòng khách đến gian bếp cho nàng.
“Quạt điện không phải hư rồi sao?” Hạ Vũ Đình lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc hỏi thăm.
Nghe Hạ Vũ Đình nhắc nhở, Lý Dật mới nhớ tới chuyện này, vì vậy cười cười, nói: “Không có việc gì, hiện tại anh sẽ sửa lại.”
Dứt lời, Lý Dật không để ý tới biểu tình cổ quái của Hạ Vũ Đình, liền nhanh chóng mang chiếc quạt ra phòng khách, lấy công cụ tháo quạt ra tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó phát hiện chiếc quạt điện này bị biến chất, cho nên không thể dùng.
Ở giữa thế kỷ 21, Lý Dật có thể trong thời gian rất ngắn lắp rắp ra một cây súng bắn tỉa cự ly cực xa, chút vấn đề hư hỏng của quạt điện tự nhiên không làm khó được hắn.
Vài phút sau, Lý Dật dời cây quạt tới gian bếp, cắm điện, cây quạt vốn đã bị hư lập tức thổi lên.
“Anh…đã sửa xong rồi?” Hạ Vũ Đình có chút kinh ngạc, “Lý Dật” ngày trước tuy có mang quạt đi sửa, nhưng người ta nói cây quạt quá cũ, không cách nào sửa được.
“Ưm.” Lý Dật gật gật đầu.
“Anh học được sửa điện khi nào vậy?” Hạ Vũ Đình dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn Lý Dật, biểu tình khó tin.
Lý Dật không trả lời, mà chỉ vào rau trong nồi, nói: “Rau sắp thành hồ rồi!”
“A!” Hạ Vũ Đình kêu lên một tiếng kinh hoảng, luống cuống tay chân bận rộn làm việc.
Mắt thấy hình dạng thất kinh của Hạ Vũ Đình, khóe miệng Lý Dật lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, trong lòng tràn ngập một cỗ cảm giác kỳ dị.