Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 201 : Đại hỗn loạn

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Sơn Khẩu Tổ phát động tiến công đối với Hoa Nhân Bang, công kích đầu tiên chính là địa bàn của Ðường Hổ. Sáu con đường là ngày trước cướp đoạt được từ tay Phi Châu Bang, hôm nay lại bị Sơn Khẩu Tổ đoạt lấy, chỉ bởi vì thời gian Sơn Khẩu Tổ cướp đi quá ngắn, còn chưa triệt để trở thành chủ nhân của khối địa bàn này. kể từ đó, những lão bản của các câu lạc bộ đêm trên đường đối với người Nhật Bản không có chút hảo cảm



Ngưu Lâm Sinh rời khỏi phòng sách của Đường Hải. cùng tâm phúc với mấy nhân vật đại biểu của nhóm trung lập thương lượng một phen, quyết định động thủ với người Nhật Bản từ nơi này! Thứ nhất, nơi này là đoạn đường hỗn loạn nhất do Sơn Khẩu Tổ quản lý, thứ hai. ở đây gần với sáu con đường do Lý Dật quản lý trước kia, sau khi đoạt lấy địa bàn cũng rất dễ quản lý.



“Dật ca bảo tôi làm người phụ trách hành động lần này. Ngưu Lâm Sinh tôi cũng không khiêm tốn nữa.” Ngưu Lâm Sinh nhìn ba nhân vật hạch tâm của nhóm trung lập, trầm giọng nói: “Người Nhật Bản giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, lại còn dẫn người đánh tới khu phố Tàu. điều này đối với Hoa Nhân Bang chúng ta mà nói là một sự sỉ nhục thật lớn! Cho nên một hồi đến thời gian hành động. yêu cầu của tôi chỉ có một!”



“Lâm Sinh huynh đệ. anh nói!” Hiển nhiên. ba vị nhân vật hạch tâm của nhóm trung lập đối với việc Lý Dật an bài Ngưu Lâm Sinh làm tổng chỉ huy cho cuộc hành động cũng không có chút nào bất mãn.



Ngưu Lâm Sinh siết chặt nắm tay gằn từng chữ: “Chỉ cần là người của Sơn Khẩu Tổ, một người không để lại!”



Người của Sơn Khẩu Tổ một người không để lại!



Đây là mệnh lệnh của Ngưu Lâm Sinh, mệnh lệnh này rất nhanh truyền vào trong tai mọi người.



Lúc tám giờ. sắc trời triệt để tối sầm Xuống. Trên đường. những người thích sống về đêm cũng nhiều hơn, các câu lạc bộ đêm bắt đầu có khách nhân ra vào.



Hộp đêm Yale là hộp đêm lớn nhất trong sáu con đường, hộp đêm chiếm diện tích lớn không nói, thiết bị lắp đặt tương đối hoa lệ, đẳng cấp cao, hơn nữa vũ nữ cùng nữ tiếp viên bên trong chất lượng nhất lưu, bởi vậy sinh ý dị thường hưng thịnh.



Lúc tám giờ, bảo an của hộp đêm cũng như ngày thường. vũ trang hạng nặng đứng ngay cửa hộp đêm, bắt đầu công việc của mình. Đúng lúc này. ba chiếc Xe có rèm che chậm rãi dừng lại, sau khi cửa Xe mở ra, vài người Nhật Bản mỗi người đều ôm một nữ nhân từ trên Xe bước Xuống. Bọn họ vừa đi vừa không chút kiêng nể ăn đậu hũ của nữ nhân bên cạnh. Nhưng nữ nhân này tuy đối mặt với sự xâm phạm, trong lòng tuy rằng buồn nôn, thế nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mỉm cười chức nghiệp.



“Mẹ nó, đám hắc quỷ các người, các người tựa hồ rất không vừa mắt chúng ta phải không?” Vài người Nhật Bản ôm nữ nhân hỉ hả đi tới trước cửa hộp đêm, trong đó có một nam nhân có hàm râu sơn dương bỗng nhiên thu hồi dáng tươi cười, vẻ mặt khó chịu nhìn một gã bảo an mắng.



Nghe được tiếng mắng chửi của tên kia, trong đó ba gã bảo an lập tức cúi đầu, dáng vẻ như cung kính. Mà trong đó có một người tính tình nóng nảy hơn một chút, lúc cúi đầu thì táo bạo liếc mắt nhìn người Nhật Bản có hàm râu sơn dương kia.



“Mẹ nó, lẽ nào lão bản các người không nói cho các người, khi nhìn thấy chúng ta nên làm thế nào sao?" Tên nam nhân râu sơn dương nhìn thấy ánh mắt bất thiện của tên bảo an kia, biến sắc, buông nữ nhân bên người, rút ra một cây súng.



Chứng kiến một màn như vậy. những người Nhật Bản khác vẻ mặt tươi cười, mà đám bảo tiêu kia biểu tình đều biến đổi, cầu Xin nói: “Tiên sinh tôn kính, thực Xin lỗi!"



“Mẹ nó, tưởng rằng Xin lỗi là được sao?" Tên nam nhân râu sơn dương thái độ hung hăng càn quấy bước đến trước mặt gã bảo tiêu da đen, giơ súng chĩa vào đầu của đối phương. cười lạnh nói: “Thằng con hoang. vừa rồi mày trừng mắt nhìn tao đúng không?”



Tên bảo tiêu người da đen kia tuy bản tính nóng nảy. nhưng là cảm nhận được chân khí lạnh lẽo từ họng súng truyền đến. đồng thời nghĩ đến thế lực sau lưng của đám Nhật Bản này, nên đành phải chịu thua: “Tiên sinh tôn kính, tôi nghĩ rằng ngài đã hiểu lầm rồi.”



“Hiểu lầm! Tao nhổ vào!” Tên nam nhân râu sơn dương người Nhật Bản thực không khách khí, nhổ lên mặt gã bảo tiêu da đen một bãi nước bọt, nói: “Quỳ Xuống, kêu một tiếng ông nội, thì tao mới chấp nhận bỏ qua cho mày!"



Bỗng nhiên nghe được người Nhật Bản nói như vậy, thân mình gã bảo tiêu da đen tức thì trở nên cứmg đờ. Theo sau, hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng quỳ rạp Xuống đất.



Chứng kiến cảnh tượng này, tên người Nhật kia thu hồi khẩu súng, hướng sát tới khuôn mặt của gã bảo tiêu da đen, gầm lớn tiếng: “Hắc ám, Châu Phi bang các người đã tiêu đời rồi! Hoa Nhân bang rất nhanh cũng sẽ đi theO các người thôi. Chẳng bao lâu nữa. khu vực Los Angeles sẽ là địa bàn của Sơn Khẩu tổ chúng ta. biết chưa?”



“Hiểu rồi. tiên sinh tôn kính." Gã bảo tiêu da đen thân mình hung hăng run rẫy, trong giọng nói cũng có vẻ hoảng hốt.


Theo sau, mười mấy tay cảnh sát lao vào trong xe đặc chủng, cùng Schneider đi tới Trung Quốc thành.



Chiếc xe Ben-z của Schneider được bao bọc ở giữa trung ương, trước sau có ba bốn chiếc xe đặc chủng hộ tống, dọc theo đường đi, tiếng còi cảnh sát hú lên inh ỏi, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, rất có phong độ.



Vô luận ở nước nào đi chăng nữa, có xe cảnh sát khai đạo, đường đi sẽ thông thuận hơn nhiều. Nguyên bản, khi đám cảnh sát chạy đến Trung Quốc thành, dưới tình huống bình thường ít nhất cũng phải mất hơn tiếng đồng hồ, nhưng Schneider chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ để chạy tới Trung Quốc thành mà thôi.



Trung Quốc thành, trong căn biệt thự của Đường Hải, Lý Dật đang chơi cờ cùng Phương Cảnh Minh.



Nghe được tiếng còi cảnh sát ngoài cửa sổ, Lý Dật mặt không đổi sắc, mà Phương Cảnh Minh lại cười nói: “Nếu như tôi đoán không sa, hẳn là lão hồ ly Schneider đích thân dẫn quân tới tìm cậu hưng sư vấn tội.”



“Bàn cờ này cho đến hiện tại, đã tới giai đoạn thu quân, cục diện hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay tôi. Chỉ với một quân cờ nho nhỏ, chẳng thể thay đổi được gì.” Lý Dật mỉm cười, buông một quân cờ xuống, nhất thời làm cho thế cục bên phía Phương Cảnh Minh không còn đường thoái lui.



“Hảo cờ!..!” Phương Cảnh Minh mỉm cười lắc đầu, tận đáy lòng tán thưởng nói.



Lời vừa dứt, thì Tiểu Thất vẻ mặt kích động từ dưới lầu chạy lên, đẩy cửa ra nói: “Dật ca, bên ngoài có cảnh sát đến, hơn nữa đã bao vây biệt thự rồi.”



“Sợ cái gì chứ?” Lý Dật bộ dạng không sao cả mỉm cười: “Chúng ta ở nhà không tham gia hoạt động trái pháp luật, cảnh sát đâu thể làm gì nổi chúng ta.”



Lý Dật vừa dứt lời, Schneider liền dẫn vài tên thủ hạ đi tới trước cửa thư phòng.



Lúc này sắc mặt của Schneider tức giận đến mức trắng bệch, đôi mắt dài nhỏ hẹp híp lại thành một cái khe nhỏ, mục quang bên trong tản mát ra khiến cho người ta nhìn vào phải bấn loạn.



Nhìn bộ dạng của Schneider, Lý Dật khẽ cười đứng lên, nói: “Schneider tiên sinh, ngọn gió nào lại thổi ngài tới đây vậy? Xem qua thần tình của ngài không được tốt lắm đâu, có cần tôi kêu người pha trà cho ngài không? Nơi này có trà Long Tĩnh thượng hạng.”



“Lý Dật, gã hỗn đản này!” Schneider hổn hển bạt súng ra, họng súng nhắm ngay phía Lý Dật.



Chứng kiến Schneider bạt súng, Tiểu Thất và Phương Cảnh Minh sắc mặt đều chấn kinh, thế nhưng Lý Dật chẳng những không hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt còn mang nét tươi cười, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nói: “Như thế nào? Schneider tiên sinh, ngài muốn bắn tôi hay sao?”



Câu nói ngả ngớn của Lý Dật làm cho Schneider thoáng thanh tỉnh hơn một chút, hắn mặc dù bị Lý Dật chọc giận điên người, nhưng hắn phi thường rõ ràng, nếu như nổ súng bắn Lý Dật, chính hắn cũng không tránh khỏi cái chết. Dù sao, Lý Dật không phải cái loại chó mèo đầu đường, có thể tùy tiện cấu xé.



“Bắt lại.” Schneider thu hồi súng, cười lạnh nhìn Lý Dật tựa như muốn nói: tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám phản bội ta!



Schneider vừa thốt ra, hai tay cảnh sát thủ hạ tâm phúc của hắn định bước lên, mà Lý Dật vẫn cười híp mắt nhìn Schneider, nói: “Schneider tiên sinh, ngài hẳn phải rõ ràng, nước Mỹ là quốc gia tôn trọng nhân quyền, nếu ngài cư nhiên bắt tôi đi. Tôi có quyền lợi khởi tố ngài đó.”



“Vậy ư?” Schneider ha ha cười: “Mẹ nó, lão tử bắt một tên thủ lĩnh hắc bang còn sợ luật sư khởi tố nữa sao?”



“Schneider tiên sinh, tôi cần phải nhắc nhở ngài. Nếu như ngài còn vũ nhục tôi, tôi cũng có quyền tố cáo đó.” Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu, phe phẩy cổ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Phải biết rằng, hồ sơ của tôi ở nước Mỹ phi thường sạch sẽ. Ưm, so với chỗ đó của nữ nhân còn muốn sạch hơn, không tin, ngài có thể đi điều tra thêm.”



Nghe được Lý Dật nói, đồng thời nhìn bộ dạng bình thản tự tin kia, khóe mắt Schneider không tự chủ được co giựt vài cái.