Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 35 : Nghịch thiên?

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Lý Dật cũng không lập tức trả lời Lưu Tư Cầm nói, thân thể hơi nghiêng về phía trước, không cần Lưu Tư Cầm cho phép, cầm lấy chai rượu giá trị xa xỉ trên bàn, nhẹ nhàng lay động vài cái, trầm giọng nói: “Lý do?”



Dứt lời, Lý Dật ngẩng đầu lên, uống ực một ngụm rượu, tư thế tương đương thô tục, không có chút nào ưu nhã đáng nói.



Động tác của Lý Dật rơi vào trong mắt Lưu Tư Cầm, làm con ngươi nàng ta toát ra ánh mắt hèn mọn, chỉ thấy nàng dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn Lý Dật, gằn từng chữ: “Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu không xứng với nó!”



Lúc này, Lý Dật không có tiếp tục uống rượu, mà là buông bình rượu, cầm trong tay đùa giỡn.



Trầm mặc.



Trong lúc nhất thời, bên trong phòng lâm vào trầm mặc, vô luận là Lý Dật hay Lưu Tư Cầm cũng không tiếp tục mở miệng, Lưu Tư Cầm đang chờ Lý Dật chủ động rời đi, mà Lý Dật tựa hồ như đang suy tư phía dưới nên nói như thế nào.



Một phút đồng hồ, hai phút…



Mười phút trôi qua, Lý Dật cũng không có mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng đùa giỡn với chai rượu, thần tình chuyên chú.



Biểu hiện của Lý Dật làm cho Lưu Tư Cầm càng thêm có vẻ thất vọng, nàng ta xác thực có chút lợi thế, khinh thường người khởi điểm thấp kém, thế nhưng nàng ta càng khinh thường người có khởi điểm thấp nhưng còn thích ngụy trang, theo nàng xem ra, người như vậy cả đời cũng không làm nên chuyện gì.



“Cậu không cần ngụy trang ở trước mặt tôi, điều đó chỉ càng làm cho tôi càng thêm phản cảm cậu!” Lưu Tư Cầm lạnh lùng nói: “Cậu có thể nói tôi lợi thế, thế nhưng, xã hội này rất hiện thực.”



“Ý của cô là, chỉ cần tôi có thân phận, có địa vị, có tiền, cô sẽ không phản đối tôi và con gái cô gặp gỡ?” Lý Dật ngừng động tác trong tay, trêu tức nhìn Lưu Tư Cầm.




Lý Dật có thể rõ ràng nhận thấy được sự phẫn nộ tận sâu trong con ngươi của Lưu Tư Cầm, hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó cũng không quay đầu hướng bên ngoài phòng đi đến, chỉ là trước khi ra cửa ngừng chân một chút, nhàn nhạt trả lại một câu: “Không có loại khả năng này!”



Dứt lời, Lý Dật trực tiếp giật cửa đi ra ngoài.



Lời nói cuồng vọng của Lý Dật cùng bóng lưng cao ngạo làm thân thể Lưu Tư Cầm khẽ run lên, sau đó nàng nheo mắt, lạnh lùng hỏi: “Mike, anh là đối thủ của hắn không?”



“Luận khí thế tôi không so nổi hắn, thân thủ không biết.” Mike do dự một chút, cuối cùng tuyển chọn lời nói thật.



Câu trả lời của Mạch Khắc có chút ngoài dự liệu của Lưu Tư Cầm, chân mày nàng trong nháy mắt ninh cùng một chỗ, hình thành hình dạng như chữ “xuyên”.



Tựa hồ nhìn ra Lưu Tư Cầm có chút do dự, Mike nhịn không được nhắc nhở: “Lão bản, nam nhân này thuộc loại người cực độ nguy hiểm, tôi kiến nghị không nên dùng thủ đoạn cứng rắn đến đối phó hắn.”



“Tôi biết nên làm như thế nào!” Trong giọng nói Lưu Tư Cầm tràn ngập lửa giận.



Mắt thấy lão bản đang phát hỏa, Mike rất thức thời không tiếp tục mở miệng.



Mà Lưu Tư Cầm lại cầm lấy chai rượu trên bàn, hung hăng đổ vào trong miệng, tư thái uống rượu không hề sai biệt với Lý Dật khi nãy.



“Ba năm? Hừ! Tiêu Thanh Sơn dựa vào khỏa đại thụ Đái lão gia tử, dùng thời gian hai mươi mấy năm mới đạt được tình trạng này, ngươi nhờ vào tên lỗ mãng Trịnh Thiết Quân, lại còn nói ba năm đạt được thành tựu của hắn!” Uống sạch rượu trong chai, trong đầu Lưu Tư Cầm nhớ tới biểu tình cuồng ngạo trước khi đi của Lý Dật, phẫn nộ ném chai rượu vỡ nát bấy, sau đó vẻ mặt dữ tợn nói: Ta cho ngươi thời gian ba năm, ta thật muốn nhìn ngươi làm sao nghịch thiên!”