Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 37 : Giữ sức

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Trong mỗi thành phố đều có đủ loại hội sở tư nhân, hình thức kinh doanh hội sở cũng khác nhau, thân phận của từng thành viên và khách nhân cũng bất đồng.



Tại Thượng Hải, có những hội sở kinh doanh cao cấp, thành viên trong đó phần lớn đều là ông chủ trong giới kinh doanh. Cái gọi là ông chủ không phải chỉ bằng những thành tích nhỏ nhặt bề ngoài, còn một luật lệ nghiêm khắc đó chính là tuổi không được quá ba mươi lăm.



Thành viên trong hội sở cao cấp được nhóm nữ nhân gọi là Kim Cương Vương Lão Ngũ, chính là đối tượng kết hôn mà nữ nhân nào cũng tha thiết mơ ước. Mà trên thực tế, mọi người trong hội đều hi vọng có thể kết hôn cùng thiên kim danh môn nhưng trong bọn họ có rất ít người may mắn cưới được thiên kim con nhà giàu có, cá chép vượt long môn, dựa vào bóng râm nhà vợ sẽ thăng chức rất nhanh.



Phần lớn những người có thân phận địa vị ngang bằng nhau mới kết hôn.



Về phần nữ nhân bình thường tự nhận là nhan sắc, dáng người, khí chất cũng không tệ mà theo đuổi bọn họ, đại đa số đều trở thành đồ chơi dưới háng của bọn hắn. Chẳng những không có giấc mộng chim tước biến thành phượng hoàng, ngược lại còn phải trả giá trinh tiết cùng tuổi thanh xuân của mình.



Tuy rằng loại chuyện này đã lưu truyền trở thành một quy luật, nhưng khối nữ nhân đều mong muốn thử vận may truy cầu giấc mộng phượng hoàng. Các nàng hiểu rõ thuốc lá đụng phải diêm nhất định sẽ bị thương tổn, nhưng vẫn liều mạng nhào qua, cống hiến trinh tiết của bản thân mình.



Trân Châu Cảng tại Thượng Hải mà nói, chỉ có thể coi là một hội sở trung lưu, thời gian thành lập cũng chưa được bao lâu. Ông chủ của hội sở là một thương nhân người Đài Loan, niên kỉ ước chừng khoảng độ ba mươi tuổi, tại Thượng Hải đầu tư không ít sinh ý, vì muốn mở rộng mạng lưới quan hệ xã giao, nên mới xây dựng một cái hội sở như thế này.



Có lẽ muốn hội quán của mình tại Thượng Hải thu hút khách nhân, vì muốn phát dương danh tiếng nên ông chủ Trân Châu Cảng đã giới thiệu một số mỹ nữ thượng phẩm từ Hàn Quốc và Nhật Bản ra, để làm cho hội sở gia tăng nhân khí.



Trần Hạo Thiên tới Thượng Hải đã hơn hai tháng, ở trong hai tháng này, hắn tuy rằng âm thầm hành động ám muội, nhưng lại không có bao nhiêu tính chất đột phá. Xã đoàn của Trúc Liên Bang đã thành lập nhưng cũng không dám trắng trợn hành động, chỉ có thể cụp đuôi làm người, điều này khiến cho hắn phi thường buồn bực.



Quá nhiều buồn bực, hắn mỗi ngày cũng đều tới Trân Châu Cảng tìm các vị cô nương phát tiết tinh lực dư thừa trong cơ thể.



Thời điểm vào khoảng mười giờ ba mươi, Lý Dật mặc một thân âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, ngồi trên một chiếc Benz chạy tới cửa Trân Châu Cảng hội sở.



Bốn gã bảo an đứng canh ngoài cửa, chứng kiến ô tô Lý Dật mở ra, lập tức nghênh đón.



Lý Dật chậm rãi mở cửa xe, theo trong áo ngực móc ra một tấm thẻ màu vàng, quơ quơ, liền trực tiếp ném chìa khóa ô tô cho tay bảo an, sau đó rảo bước tiến vào trong hội sở.



Trông thấy chiếc thẻ màu vàng trên tay Lý Dật, bốn gã bảo an vẫn chưa ngăn trở, ngược lại còn lộ ra bộ dạng cung kính, một người trong đó tiếp nhận chìa khóa xe, đem ô tô của Lý Dật chạy sang bãi đậu.




Lý Dật trong lòng vừa động, nhìn Anh Tử gật gật đầu.



Chứng kiến Lý Dật ưng thuận, Anh Tử lại cầm ly rượu, đem một ngụm rượu ngậm vào trong miệng, sau đó cả người dán trên thân thể Lý Dật, miệng đối miệng, nhẹ nhàng đem rượu truyền sang.



Anh Tử cũng không có mang áo ngực, lúc này hai tòa thánh nữ trước ngực cấp cho Lý Dật một loại nhục cảm rõ rệt.



Đụng chạm phải thân thể mềm mại của Anh Tử, Lý Dật vươn một tay, quàng Anh Tử kéo vào trong lòng.



“Ưm…” Anh Tử phối hợp nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, sau đó chìa cái lưỡi thơm tho, dùng xu thế nhanh tựa điện chớp lao vào trong miệng Lý Dật, như một con cá trạch mịn màng, không ngừng ở trong trêu đùa hắn.



Lý Dật dùng đầu lưỡi thô ráp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Anh Tử đồng thời dùng sức mút mạnh, hai tay không chút khách khí chế trụ kiều đồn của nàng, mạnh mẽ nắn bóp.



Kiếp trước thân làm một sát thủ thượng hạng, Lý Dật đối với khống chế lực đạo phi thường chuẩn mực, vài cái nắn bóp làm cho Anh Tử nhất thời toàn thân mềm nhũn, trong mũi lại phả ra hương thơm nhàn nhạt, khuôn mặt phiếm hồng giống như ly rượu vang ở trên mặt bàn.



Xa xa hai tên bảo tiêu của Trần Hạo Thiên quan sát được hành động của Lý Dật, nhất thời thu hồi tia nhìn cảnh giác đối với hắn.



Lý Dật luôn luôn dùng dư quang coi chừng đối phương, chứng kiến đối phương hoàn toàn thu hồi lòng cảnh giác, hơi nhẹ nhàng thở ra.



Mà đúng lúc này, Trần Hạo Thiên bỗng nhiên đứng lên, ôm hai nữ nhân bên mình đi tới buồng vệ sinh nằm ở góc tây bắc.



Hai gã bảo tiêu cũng theo Trần Hạo Thiên đứng lên.



Chứng kiến cử động của Trần Hạo Thiên, Lý Dật đỡ thân hình Anh Tử dậy.



Tựa hồ đoán được Lý Dật muốn làm gì đó, Anh Tử có chút khiếp đảm lại có chút kinh hỉ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, theo như quy định của hội sở, chỉ có thể ở trong này…Chúng tôi không thể đi ra ngoài cùng khách nhân được…..”