Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 39 : Giết người vô hình
Ngày đăng: 01:25 19/04/20
Trong lòng những bách tính bình dân tại Thượng Hải, Tử Viên biệt thự số 1 là biệt thự xa hoa nhất trong toàn bộ Thượng Hải, cũng là mục tiêu mà bọn họ phấn đấu cả đời. Mà trong mắt những người thuộc xã hội thượng lưu xem ra, biệt thự xa hoa nhất, phú quý nhất Thượng Hải không phải biệt thự số 1 tại Tử Viên, mà là Tiêu gia trang viên.
Mỗi người đều có thói quen đặc biệt, Tiêu Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
Vô luận sự nghiệp bận rộn thế nào, mỗi ngày buổi sáng Tiêu Thanh Sơn đều đúng giờ chạy bộ, đánh quyền, hai mươi năm như một ngày, chẳng bao giờ gián đoạn qua.
Sáng sớm, mới thời gian tảng sáng, Tiêu Thanh Sơn liền mặc một bộ trang phục vận động chạy bộ trong trang viên.
Một giờ sau, Tiêu Thanh Sơn kết thúc giờ tập thể dục, đầu đầy mồ hôi quay về biệt thự.
Trong đại sảnh biệt thự, người hầu thấy Tiêu Thanh Sơn vào cửa, nói: “Lão gia, y phục cho ngài thay đã được đặt trong phòng tắm, bữa sáng đã làm xong. Đúng rồi, Gia Cát Minh Nguyệt đã tới nửa giờ trước, tôi đã để cô ấy ở trong phòng sách chờ ngài.”
“Ta đã biết.” Tiêu Thanh Sơn gật đầu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Thanh Sơn thay bộ quần áo mới tinh cũng không đi ăn sáng, mà là trực tiếp đi tới phòng sách.
Bên trong phòng sách, Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi trên sô pha, chân bắt chéo, trong tay mang theo một điếu thuốc lá dành cho nữ giới, vừa hút vừa đang suy tư. Thấy Tiêu Thanh Sơn đi vào, trong con ngươi của nàng hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, sau đó nhanh chóng dập tàn thuốc trong tay, đứng dậy nghênh tiếp.
“Sự tình làm được thế nào rồi?” Tiêu Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt không có trực tiếp trả lời, mà là chờ Tiêu Thanh Sơn ngồi xuống ghế mới nói: “Thuận lợi hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta, thậm chí có thể dùng câu ra ngoài dự liệu để hình dung.”
“Nga?” Nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói làm trước mắt Tiêu Thanh Sơn sáng ngời, hắn khẩn cấp hỏi thăm: “Nói nhanh lên, ra ngoài dự liệu thế nào?”
Biểu tình khẩn cấp của Tiêu Thanh Sơn làm Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, nhiều năm như vậy, nàng là lần đầu tiên thấy Tiêu Thanh Sơn thiếu kiên nhẫn như thế.
“Đêm qua, tôi theo chỉ thị của ông, cho Lý Dật dùng thân phận của phú hào Hong Kong tiến vào hội sở Trân Châu Cảng, ám sát Trần Hạo Thiên.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, trên mặt cũng lộ ra biểu tình như thưởng thức: “Sáng hôm nay, trong hội sở truyền ra tin tức Trần Hạo Thiên bị giết, hơn nữa Trần Hạo Thiên bị chết rất quái dị! Hắn chết trên bụng của nữ nhân, trải qua pháp y giám định, là do nhồi máu cơ tim!”
“Nhồi máu cơ tim?” Tiêu Thanh Sơn có chút khó hiểu.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng có chút mê man nói: “Đúng, là do nhồi máu cơ tim! Thế nhưng, cảnh sát có điều tra qua bệnh lịch của Trần Hạo Thiên, hắn cũng không hề có loại bệnh này. Hơn nữa, pháp y cũng giải phẫu thân thể của Trần Hạo Thiên, cũng không có phát hiện có tình huống có người dùng dược. Nói cách khác, Trần Hạo Thiên bị nhồi máu cơ tim mà chết chỉ là sự kiện có tính đột phát!”
Lý Dật lấy lý do có việc từ chối bữa ăn, đồng thời nhờ Trịnh Dũng Cương hỗ trợ hỏi thăm để mua những loại dược liệu này.
Trịnh Dũng Cương nghe được Lý Dật cự tuyệt bữa ăn có vẻ có chút phiền muộn, mặt khác hắn tuy rằng không biết Lý Dật cần những dược liệu này có ích lợi gì, nhưng cũng đáp ứng Lý Dật, sẽ giúp Lý Dật mua đủ.
Đối với việc này, Lý Dật không có cự tuyệt.
Tuy rằng từ đêm qua tới bây giờ, Lý Dật vẫn biểu hiện rất trấn định, thế nhưng buổi nói chuyện với Lưu Tư Cầm giống như đã sử dụng ma pháp, ở trong lòng hắn để lại ấn ký không thể xóa nhòa!
Vô luận kiếp trước hay là kiếp này, Lý Dật chưa từng bị người miệt thị qua như vậy bao giờ!
Chuyện ngày hôm qua cũng làm cho hắn thêm kiên định quyết tâm xông ra một phen thành tựu tại con đường hắc đạo!
Tục ngữ nói đúng, tướng quân tốt thì phải có binh sĩ thủ hạ tốt.
Trải qua kinh lịch trong thời gian này, Lý Dật cũng dần dần hiểu được một đạo lý, một người có bao nhiêu lợi hại cũng không thể nghịch thiên, nếu muốn làm ra một phen sự nghiệp, bên người cũng phải có người.
Kiếp trước hắn có thể ở thế giới ngầm hô mưa gọi gió, cũng có quan hệ trực tiếp đến tổ chức sát thủ sau lưng hắn.
Theo Lý Dật xem ra, Trịnh Dũng Cương vô luận là thân phận hay là thái độ làm người đều thập phần hợp khẩu vị của hắn, có thể đem Trịnh Dũng Cương buộc lên chính chiến xa của mình, đối với sự phát triển ngày sau của mình có chỗ tốt thật lớn.
….
Hơn bốn mươi phút sau, Lý Dật lái xe đi tới nơi ở của hắn.
Dừng xe lại, Lý Dật vừa bước xuống xe, liền nhìn thấy ở dưới lầu có một chiếc xe vừa đẩy cửa ra.
Một nữ nhân tóc ngắn, mang kính râm từ trong xe đi xuống, với những bước tiến trầm ổn đi tới bên người Lý Dật, tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trái xoan tinh xảo mà kiên nghị, khóe miệng hiện lên một độ cong nguy hiểm mà mê người: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Nữ nhân này tới tìm mình vào lúc này tuyệt đối không có chuyện tốt!” Nhìn dáng tươi cười nguy hiểm nơi khóe miệng Trần Lâm, trái tim Lý Dật nhất thời trầm xuống.