Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 4 : Lập uy

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Trong hành lang lầu sáu, không ít phục vụ viên và bảo an đang vây quanh, che kín cả cửa ra vào của dãy ghế lô 606.



Lý Dật đi tới ngay cửa 606 thì thấy Dương Phàm đang đứng tại cửa.



“Làm sao vậy?” Lý Dật đi tới sau lưng Dương Phàm, vỗ vỗ vai hắn.



Dương Phàm bị vỗ vai thình lình nên giật mình hoảng sợ, sau đó vỗ vỗ ngực, hạ giọng nói: “Khách nhân phòng 606 bức bách ba công chúa cởi quần áo giải quyết ngay tại chỗ, kết quả họ không đồng ý, nên bị đánh cho rất thảm! Lúc đó Trần quản lý đang ở phòng 608 tiếp khách, thấy một công chúa chạy ra phía sau, nên đã tới đây.”



Ở một số dạ tổng hội xa hoa, công chúa là xưng hô dành cho nữ phục vụ viên, nói chung, trừ phi nữ phục vụ nguyện ý, bằng không sẽ không ra tiếp khách, lại đừng nói tới trực tiếp cởi quần áo giải quyết ngay tại chỗ. Phượng Hoàng Dạ tổng hội bởi vì có lão bản thế lực mạnh mẽ, nên rất ít xuất hiện loại tình huống này, dù có cũng chỉ là khách nhân từ nơi khác tới, không hiểu quy củ mới làm như vậy.



“Vậy các cậu làm sao không đi vào?” Lý Dật có chút nghi hoặc.



“Quản lý và Trương Đông tiến vào, bảo chúng ta canh giữ ở cửa.” Dương Phàm thành thật đáp.



Dương Phàm trả lời làm Lý Dật mơ hồ nghĩ có chút không thích hợp, vừa rồi tên bảo an trong bộ đàm nói muốn mình đi tới nơi này, mà hiện tại bên ngoài có sáu gã bảo an còn chưa tiến vào, dù mình có tới cũng không khởi lên được tác dụng gì.



Trong lúc Lý Dật còn đang nghi hoặc, cửa phòng bị người đẩy ra, đội trưởng bảo an Trương Đông từ bên trong đi ra, nhìn lướt qua mọi người, nói: “Lý Dật theo tôi vào phòng, những người khác đều tản ra, không nên ảnh hưởng sinh ý!”



Đang khi nói chuyện, ánh mắt Trương Đông nhìn về phía Lý Dật tản ra một tia vị đạo âm trầm.



Lý Dật hơi nhíu mày, trong ánh mắt nghi hoặc của Dương Phàm, theo Trương Đông đi vào phòng.



Phòng trong tầng sáu toàn bộ đều là phòng xa hoa, giá tiền một phòng thấp nhất không ít hơn 1888, bình thường đến tầng sáu toàn là khách nhân có tiền.



Đi vào phòng, Lý Dật thình lình nhìn thấy bên trong phòng ngồi bốn người, trong đó có ba gã nam nhân bụng bia ngồi gần nhau, trên bàn trước mặt đặt ba chai Chivas loại 12 năm, hai chai Jack Daniel, một phần trái cây thịt nguội, cùng một ít điểm tâm.



Mà ngồi đối diện bọn họ là một nam tử mang kính râm.



Căn cứ ký ức, Lý Dật biết được nam tử kia gọi là Trần Dương, là tổng giám đốc của dạ tổng hội.



Ngoài ra, trong góc phòng, có ba nữ nhân mặc sườn xám ngồi xổm trên mặt đất thấp giọng khóc, tóc tai các nàng bù xù tán loạn, trên mặt rõ ràng có vết máu, hiển nhiên là ba nữ phục vụ bị đánh.



“Là hắn sao?” Lý Dật vừa vào cửa, tổng giám đốc Trần Dương của dạ tổng hội liền lạnh lùng nhìn ba gã khách nhân hỏi.
“Chúc mừng.” Lý Dật hiểu rõ, Trần Dương nói lại sự tình cho Dương Phàm nghe, đã giảm bớt chi tiết trong đó.



“Hanh, giữa huynh đệ chúng ta còn nói khách sáo như vậy?” Dương Phàm vỗ vỗ vai Lý Dật nói: “A Dật, cậu yên tâm đi, hiện tại tên khốn khiếp Trương Đông đã bị đuổi, đám anh em bảo an là tôi nói chuyện. Từ nay về sau, có tôi, thì có a Dật, đám rùa kia còn ai dám khi dễ cậu, tôi đánh gãy chân chó của bọn họ!”



Lý Dật có thể cảm thụ được phần chân thành trong câu nói của Dương Phàm, điều này làm cho hắn đối với cách làm của mình cảm thấy mười phần thỏa mãn.



Lúc này cửa phòng thay đồ lần thứ hai bị người đẩy ra, lần này là đám má mì đi vào.



“Vương ca, chúc mừng.” Mấy má mì trước sau chúc mừng, sau đó lại nói: “Vương ca, sau này nếu có khách nhân khi dễ thủ hạ của bọn em, anh cần phải hỗ trợ đó!”



Nói xong, một má mì dẫn đầu đưa ra một bao lì xì: “Đây là chút tâm ý của chị em, mong rằng Vương ca đừng chê ít.”



Dương Phàm mỉm cười tiếp nhận tiền lì xì, sau đó sắc meo meo nhìn đồi thánh nữ của mấy má mì: “Nếu như các cô có lòng, tối nay mang lên một bàn, chọn vài cô xinh đẹp, hảo hảo theo bồi anh em chúng ta!”



Mấy má mì nghe lời Dương Phàm nói, trước mắt đều là sáng ngời.



Dương Phàm chiếu cố Lý Dật, đây là chuyện mà người người trong Phượng Hoàng Dạ tổng hội đều biết, theo các nàng xem ra, Dương Phàm là một người tinh ranh cũng khó dụ dỗ, thế nhưng chỉ cần dụ dỗ được Lý Dật, chẳng khác nào dụ dỗ được Dương Phàm.



“Không thành vấn đề, Vương ca, Lý ca, một hồi tan tầm, các anh muốn ăn gì thì cứ nói, ngày hôm nay mấy tỷ muội làm chủ!” Mấy má mì vội vã ứng đáp, sau đó liền đi ra phòng thay đồ.



Dương Phàm lấy tiền lì xì ra khỏi bao, đếm đếm, vừa vặn một vạn, hắn phân thành hai, đưa phân nửa cho Lý Dật, nói: “A Dật, lúc chúng ta còn lưu lạc cậu có một cái bánh bao cũng phân cho tôi phân nửa, hiện tại tôi có tiền cũng chia cho cậu phân nửa, cầm! Không cho từ chối!”



Dương Phàm nói không khỏi làm trong đầu Lý Dật hiện lên một tình cảnh, khi đó, nguyên lúc Lý Dật được sáu tuổi đang lưu lạc trên đường gặp được Dương Phàm, có một lần, Dương Phàm đói đến không chịu nổi, Lý Dật chạy khắp nửa thành phố mới nhặt được một cái bánh bao, trở lại chia cho Dương Phàm phân nửa. Sau đó, hai người mỗi lần nhặt được thứ gì để ăn, hay ăn xin được gì đó, đều sẽ chia mỗi người phân nửa.



Hai người đại khái ở chung với nhau suốt hai năm, lúc Lý Dật được tám tuổi, hắn bị bệnh nặng, Dương Phàm do tình thế cấp bách đi vào một tiệm thuốc ăn trộm bị người đánh một trận, đồng thời đưa đến đồn công an.



Mà Lý Dật được người hảo tâm đưa tới phúc lợi viện, từ đó về sau, hai người không còn gặp nhau, thẳng đến thời gian trước Lý Dật đến dạ tổng hội làm bảo an mới gặp lại.



….



Nhìn gương mặt kiên định của Dương Phàm, Lý Dật cũng không nói gì, trực tiếp nhận lấy tiền.