Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 42 : So cơ

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Tên mập nhìn thấy gã cảnh sát trưởng như gặp được cha đẻ của mình, nhất thời khuôn mặt lộ ra biểu tình hưng phấn, cái dáng dấp sợ hãi trước đó liền biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Ngược lại, vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Lý Dật nói: “Có nghe hay không? Mau buông lão tử ra.”



“Ba!”



Không chút do dự Lý Dật giơ tay lên trực tiếp vả một cái vào miệng của tên mập, dùng mười thành lực đạo.



Một cái tát này hạ xuống, khuôn mặt của tên mập lập tức bị sưng vù, hai khỏa răng cửa cũng theo đó mà văng ra bên ngoài.



Gã cảnh sát trưởng chứng kiến Lý Dật nghe được lời của mình, chẳng những không buông tay, còn dám động thủ đánh người, hắn nhất thời hổn hển nhìn sang thuộc hạ ở bên cạnh nói: “Mau bắt nó cho tao!”



Phía sau lưng hắn có vài tên cảnh sát đã uống rượu đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nghe được phân phó, không nói hai lời móc còng tay ra, muốn tiến lên túm gọn Lý Dật.



Lý Dật hung hăng ném tên mạp sang một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã cảnh sát trưởng.



Còn lúc này, Hạ Vũ Đình lại nhanh miệng giải thích, nói: “Ông ta bán cho phúc lợi viện hơn một trăm chiếc ấm đun nước là sản phẩm kém chất lượng. Chúng tôi bảo ông ta đổi, nhưng ông ta còn muốn đánh người, các ngài làm cảnh sát sao có thể cùng thương nhân lòng dạ hiểm độc liên kết khi phụ nhân dân?”



Lúc trước Hạ Vũ Đình bị một loạt hành động của Lý Dật làm cho sợ ngây người, hiện tại mắt thấy cảnh sát muốn xông lên bắt Lý Dật, nhất thời theo trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, mở miệng muốn thanh minh.



Ở trong nhận thức của Hạ Vũ Đình, cảnh sát phải là công bộc cho nhân dân, có thể vì dân chúng nghèo khổ mà giải quyết hết mọi khó khăn.



Cách nhìn của Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình hoàn toàn tương phản, hắn hiểu được đám cảnh sát này là do tên mập gọi đến, tuyệt đối sẽ không nói chuyện đạo nghĩa.



“Lưu ca, con đàn bà này nói nhảm, bọn nó đến cửa hàng của tôi mua đồ, không muốn xuất tiền mua sản phẩm chất lượng cao, nên đã vu khống. Tôi nói tiểu tử này vài câu, cuối cùng hắn liền động thủ đánh người!” Tên mập vừa nói chuyện, vừa khom lưng đi tới bên cạnh gã cảnh sát trưởng.



Nghe tên mập vừa giãi bày như thế, gã cảnh sát trưởng cười lạnh một tiếng nói: “Còn dám trợn mắt nhìn tao, mau ôm đầu ngồi xổm xuống!”



Lý Dật không quản đến biểu tình của đám bọn chúng, mà móc điện thoại từ trong túi quần ra, bấm số của Trần Lâm, điện thoại rất nhanh bắt được liên lạc.




“Gần như không thiếu gì cả.” Hạ Vũ Đình theo bản năng trả lời, nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp nợ.



Nghe Hạ Vũ Đình nói như thế, Lý Dật trầm ngâm một lúc, nhìn Lưu Mãnh nói: “Tôi coi chuyện này như chưa từng phát sinh qua. Tuy nhiên một hồi nữa các người phải theo chúng tôi đi tới phúc lợi viện một chuyến, phàm là trong đó thiếu những thứ gì, toàn bộ do các người chi trả!”



“Dạ….dạ!” Lưu Mãnh bỗng nhiên nghe được Lý Dật phân phó như vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở phào, sau đó xoay người nhìn tên mập chủ cửa hàng quát: “Nghe được không? Phúc lợi viện thiếu thứ gì, cậu phải cung cấp thứ đó.”



Tên mập chủ cửa hàng buồn bực.



Trong kí ức của hắn, Lưu Mãnh bởi vì cùng ca ca của mình thân như huynh đệ, nên cũng coi chính mình giống như em ruột, ngày thường cùng nhau khi phụ người ta cũng không ít lần.



Nhưng hôm nay, Lưu Mãnh lại có thể bởi vì một ngoại nhân mà dùng hắn khai đao!



Điều này làm cho hắn hoài nghi có phải Lưu Mãnh đã xuất hiện triệu chứng của bệnh thần kinh hay không….



Nhưng mà ngay tại lúc tên mập đang buồn bực, Lưu Mãnh cũng âm thầm hướng hắn ra hiệu một cái ánh mắt.



Thời gian hai người quan hệ cùng nhau đã lâu năm, chứng kiến ánh mắt kia của Lưu Mãnh, tiếp tục tưởng nhớ lại biểu hiện khác thường lúc ban nãy, hắn lập tức đã thông suốt rồi!



Chỉ thấy hắn dùng tốc độ nhanh nhất nặn ra nụ cười cung kính giả lả nói: “Chỉ cần phúc lợi viện thiếu cái gì, toàn bộ để cho tôi chu cấp đi!”



“Vũ Đình, một hồi nữa để cho hắn theo chúng ta đi tới phúc lợi viện, em xem còn thiếu cái gì thì kêu hắn cung cấp luôn.” Lý Dật xoay người, dùng sức nắn bóp bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Đình nói.



Hạ Vũ Đình vẻ mặt ngây ngốc dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Dật đã tràn ngập nghi hoặc.



Tựa hồ, cho tới lúc này nàng vẫn không hiểu nổi, tại sao thái độ của đám người kia lại ở trong khoảng thời gian ngắn nhất, mà phát sinh biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất.