Nghịch Ái

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Editor: Phương Nam công tử



Beta-reader: Tử An tiên sinh



“Cường Cường, chậm một chút chậm một chút, đau quá đau quá!” Lăng Thanh Lam bị lôi kéo đi một cách mạnh bạo làm cho dị vật trong cơ thể tra tấn đến thống khổ không chịu nổi.



” Lên xe cho tôi!” Lăng Cường không nhẹ tay chút nào, một phát ấn Lăng Thanh Lam vào trong xe.



“Không được, Cường Cường, papa còn phải ở lại họp nữa.”



“Huỷ cho tôi! Ngày hôm nay ông phải ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đâu cũng không cho đi!”



“Cường Cường con không thể như vậy, papa còn có công việc, không thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi như thế.”



“Muốn chịu trách nhiệm a…” Lăng Cường vốn hay nổi nóng, hiện tại bị cự tuyệt càng căm tức, “Tốt, xuống xe! Ông hiện tại lập tức xuống xe cho tôi! Tôi sẽ không bao giờ đến gây trở ngại Lăng đại giáo sư vĩ đại làm việc!”



Lăng Cường lôi kéo cánh tay Lăng Thanh Lam nhằm đưa y từ trong xe kéo ra.



“Không nên mà! Cường Cường, papa sai rồi, con đừng giận, papa huỷ hội nghị là được, van cầu con đừng đuổi ba đi mà!” Lăng Thanh Lam thấy thái độ con trai dứt khoát như vậy nhất thời lòng bất an, nhanh lấy tay chắn ở cửa xe, kiên quyết không chịu xuống.



“Hừ.” Lăng Cường thấy nam nhân lộ vẻ kinh hoàng mới nguôi giận đôi chút.



Trên đường lái xe về nhà, Lăng Cường ngay cả một cái liếc mắt nhìn nam nhân cũng không có.



Lăng Thanh Lam lại không chút nào trách con, bởi y biết phụ nữ luôn luôn là tâm bệnh của con mình.



Từ nhỏ chỉ cần có bất luận loại phụ nữ nào tiếp cận y, Cường Cường đều phản ứng như vậy.



Hơn nữa nhiều năm trước… Chính mình cũng tổn thương hắn quá sâu rồi.



Lăng Thanh Lam nhắm mắt lại, không muốn hồi tưởng thêm chuyện trước đây nữa, y chỉ có thể càng thêm tự dứt khoát cảnh cáo mình không thể để chuyện tương tự phát sinh. Bằng không hậu quả này… Y không dám nghĩ tới.



Thật vất vả cố nén đi cảm giác lạ lẫm do dị vật cắm ở trong cơ thể. Vậy mà một khi về đến nhà Lăng Thanh Lam liền bị thằng con đối xử không chút lưu tình.



Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu con lạnh lùng nhìn y chăm chú, “Cởi quần cho tôi!”



Lăng Thanh Lam vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của con mình nào dám cãi lời, không thể làm gì khác hơn là rất nhanh mà lột quần.



“Lại đây nằm úp sấp xuống!”



Lăng Thanh Lam cố kiềm nén cảm giác thẹn thùng, ngoan ngoãn nằm sấp trước mặt con, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.



“Banh cái mông ra, lôi ra đây.”



“Cái gì?” Lăng Thanh Lam hoàn toàn không thể lý giải ý tứ trong lời con mình.



“Lôi cây gậy trong cái mông ông ra đây! Ngay bây giờ, lập tức, ở trước mặt tôi!”



Yêu cầu không thể tưởng tượng nổi của thằng con khiến Lăng Thanh Lam trừng lớn con mắt, hơn nửa ngày mới có phản ứng, sau một hồi phát sinh tiếng hô lớn.



“Ô… Không… Không muốn không muốn!”



“Tùy ông, cứ tự xử đi.”



Lăng Thanh Lam sợ nhất chính là giọng điệu không sao cả của con trai. Để không cho mình mất mặt thêm, Lăng Thanh Lam cố nén nước mắt sắp tràn mi, chậm rãi mở ra hai bờ mông…



“Chậc chậc, nhìn kìa, đều ướt đẫm a… Nếu như mấy nữ sinh sùng bái ông biết Lăng đại giáo sư cao quý thánh khiết trong lòng các chị là *** phụ len lén tự nhét cây côn thịt của con trai vào người rồi đi họp, còn sướng đến chảy *** thủy đầy mông, ông bảo xem các chị có khóc rống mà chảy nước mắt hay không a? Ha ha…”



Lăng Thanh Lam biết con mình hận các chị em tận xương, vốn là không dám ra mặt phản bác, chỉ ngóng trông cậu con nguôi giận nhanh một chút, hai người có thể trở lại khoảnh khắc ngọt ngào như xưa.



“Cường Cường, van cầu con đừng tức giận papa nữa được không, con muốn papa làm cái gì, papa đều nghe theo, có được không?”



Mặc dù biết trong mắt người đời mình đã có bao nhiêu cử chỉ thấp hèn, nhưng Lăng Thanh Lam một lòng thầm nghĩ lấy lòng con mình cũng không lo nghĩ nhiều thế.



Bụng dưới liều mạng dùng lực muốn bài trừ dị vật trong cơ thể, ở trước mặt con trai làm ra hành vi giống với bài tiết như thế, mặc kệ Lăng Thanh Lam đã tự nhủ không được khóc như thế nào, nhưng vẫn là nhịn không được nức nở rơi nước mắt…


“Bác trai, bệnh viện dạo này thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?” Đỗ Nhược Phong cười cười hỏi chuyện bệnh viện.



Y từng nằm viện một tháng sau ca giải phẫu gan, đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, đến nay trong lòng vẫn rất cảm kích bọn họ.



“Bệnh viện vẫn bình thường thôi, bất quá tất cả mọi người đều khoẻ. Tập đoàn tài chính Đỗ thị của hai cháu có quyên tặng tiền nhằm khởi công xây dựng khu trò chơi, bọn họ sử dụng đều rất hài lòng, cảm ơn các cháu.”



“Mọi người đã cứu mạng anh hai cháu, chút tiền ấy không tính là gì, bác trai khách khí quá.” Đỗ Nhược Thần chân thành nói. “Được rồi, cuối tuần trước cháu đưa anh hai đến bệnh viện tái khám, ai dè bác trai xin nghỉ, nghe nói là nghỉ bệnh. Không biết bác khó chịu chỗ nào? Hiện tại đã hết chưa?”



“Bác… Bác…” Lăng Thanh Lam lúng túng đáp không được.



Y len lén liếc nhìn con trai, mặt đỏ y chang Quan Công.



Cuối tuần trước sau khi y bị bàn tay cậu con chà đạp kinh khủng liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, y vốn đã kiềm chế bản thân thật nghiêm, cực có trách nhiệm hợp tác nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thập phần không nỡ, hiện tại nghe người khác hỏi chuyện này, có thể nào không cảm thấy thẹn.



Hai anh em Đỗ Nhược Phong và Đỗ Nhược Thần thấy bác trai “Quyến rũ” mà nhìn trộm con mình, vẻ mặt lại đỏ bừng, lập tức biết ngay chuyện này nhất định liên quan tới Lăng Cường.



Hai anh em hai mặt nhìn nhau, không khỏi âm thầm cười trộm.



Mà Lăng Cường thích nhất được ngắm dáng dấp đỏ mặt của ba hắn, đương nhiên càng không thể đi ra giải vây.



Chính Đỗ Nhược Phong thân là kẻ “Bị đè”, nên có thể đồng cảm tính xấu hổ này, vội vã nhảy sang chuyện khác.



“Bác trai, lần trước Lưu bác sĩ tái khám cho cháu nghe nói mùa thu này phải di dân sang Mỹ. Trong ngành của bác thiếu đi một trợ thủ đắc lực, bác nhất định là rất bận bịu ha?”



Lăng Thanh Lam nở nụ cười cảm kích với bạn tốt của con mình, nhanh chóng trả lời y, “Không sao đâu cháu ạ, phía bệnh viện đã cam kết đưa xuống một bác sĩ mới phụ giúp bác.”



“Nam hay nữ vậy?”



Một câu hỏi của đứa con khiến tim Lăng Thanh Lam nhảy lên một chút.



“… Nam… Là nam…”



Nhớ tới lần không thoải mái lúc trước đúng là do phụ nữ gây ra. Dưới bầu không khí vui vẻ lúc này, Lăng Thanh Lam làm sao dám bẩm báo chi tiết.



Nỗ lực thuyết phục đây là lời nói dối vô tội, Lăng Thanh Lam gượng gạo cười một cái.



“Nam hay nữ rất quan trọng sao? Lăng Cường, anh tự mà quản lí tốt ba anh đi, hừ.” Đỗ Nhược Thần lạnh lùng mà hừ một tiếng, “Anh đã có bác trai còn luôn đi dây dưa với anh trai tôi! Còn nữa, lần trước ở trên đường tôi còn thấy anh cùng một cô dây dưa không rõ, thực sự là đồ trăng hoa! Bác trai, bác cũng nên giở thủ đoạn mà hảo hảo quản con mình mới đúng, đừng làm cho hắn ở bên ngoài luôn phóng điện loạn xạ câu dẫn vợ người ta.”



“Bác… Bất quá bác chỉ là một ông lão không hề có sức hấp dẫn, làm sao có được năng lực kia…” Lăng Thanh Lam chua xót cười cười.



Trên bàn cơm nhất thời im lìm một cách không tự nhiên.



Qua loa làm bánh sủi cảo, qua loa ăn xong, hai anh em vội vã ra về.



Toàn bộ buổi tối Lăng Thanh Lam đều không dậy nổi tinh thần, cũng không có mời khách ở lại.



Tới gần lúc đi ngủ, y bưng tới một chậu nước nóng, như thường lệ ngồi xổm xuống xoa bóp rửa chân cho đứa con.



“Nước ấm vầy được chưa?” Lăng Thanh Lam xoa bóp bàn chân con mình, nhẹ nhàng mà hỏi.



Lăng Cường không có trả lời.



Hắn cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của nam nhân ngồi xổm bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Con không có người khác… Cũng không muốn người khác.”



Nam nhân không có ngẩng đầu cũng không có đáp lại.



Nhưng Lăng Cường thấy được có vật gì đó từng giọt từng giọt rơi vào thau nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn…



Tại giờ phút này, Lăng Cường đột nhiên đau nhức không thể nói.



Có thể… vứt bỏ lại tất cả không?



Sau đó buông tha y.



Cũng là buông tha chính mình…