Nghịch Tập

Chương 103 : Một giấc mộng xuân

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Trong chớp mắt, Ngô Sở Úy đã nằm viện nửa tháng rồi.



Vết thương trên cổ đã gần khỏi. Băng ở ngực cũng tháo. Có thể tự do hoạt động trong phòng, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy mình yếu vô cùng. Có lúc nói chuyện một hồi sẽ ngủ, khi tỉnh lại, Trì Sính đang ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt dương cương bất kham, đôi mắt trầm tĩnh.



Cánh tay ấm áp mạnh mẽ vuốt lên mặt Ngô Sở Úy, hỏi tỉnh rồi à? Luôn sẽ khiến trái tim trống rỗng của Ngô Sở Úy được lắp đầy.



Lại một đêm, Ngô Sở Úy tỉnh, sau đó không ngủ được nữa.



Y vừa mới nằm mơ, mơ thấy mình đến câu lạc bộ đêm vịt trời (trai gọi), đột nhiên thấy Trì Sính ở đó tiếp khách. Hắn cả người trần truồng, cơ thịt trên người lấp lánh gợi cảm, cái cây bên dưới dựng thẳng uy vũ, trên mặt còn mang theo nụ cười tà ác.



Ngô Sở Úy vừa muốn vào đó, đã bị cởi chỉ còn lại cái quần lót, Trì Sính thò tay vào trong quần lót y sờ, trêu chọc, "Lông của cậu rất dày đó!"



Trong mơ, Ngô Sở Úy trở nên rất cơ khát, truy theo đòi Trì Sính phục vụ. Nhưng xét duyệt quá phức tạp, vừa phải xếp hàng, vừa phải điền đơn, còn phải phỏng vấn, Ngô Sở Úy giữa đường bị loại, không những không điền đúng đơn, mà ngay cả phỏng vấn cũng không nói được.



Những người khách khác đều thông qua, chỉ có Ngô Sở Úy khổ sở tranh đấu.



Sau đó, những người kia nằm thành hàng trên giường, Trì Sính giống như châm kim đâm vào người họ, bắn, rồi rút ra. Liên tiếp người này đến người kia, cái mông chắc nịch nghểnh cao, thân thể tràn đầy sức lực. Ngô Sở Úy không biết làm sao trà trộn vào được, xếp ở cuối cùng, trong lòng xoắn xuýt chờ đợi, kết quả đến cái người trước y, cái cây của Trì Sính lại cất ở bên trong không lấy ra được nữa.



Dùng dao xẻo, dùng dùi đâm, dùm kìm nạy... cuối cùng cũng ra.



Sau đó Ngô Sở Úy cũng tỉnh.



Trì Sính đang ngủ trên chiếc giường cạnh y, hai chân mày anh tuấn thẳng tắp.



Ngô Sở Úy sờ mặt, hít sâu một cái, mày nằm mơ cái gì vậy chứ?



Trì Sính rất nhanh đã bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, Ngô Sở Úy giống như đồ ăn trong nồi, bị một cái xẻng vô hình đảo qua đảo lại, giường cũng sắp bị chín theo.



Trì Sính bước qua, cúi người hỏi: "Sao vậy?"



Âm thanh đột nhiên phát ra dọa Ngô Sở Úy nhảy dựng, hậu môn lập tức rỉ ra mồ hôi tinh mịn.



"Chỗ nào khó chịu sao?"



Thật ra ngay khi Trì Sính mở mắt ra, đã biết "chỗ nào" của Ngô Sở Úy khó chịu. Nhưng hắn cố ý muốn hỏi, hơn nữa hỏi rất dịu dàng thân thiết, cố ý muốn xem dáng vẻ Ngô Sở Úy hổ thẹn tự trách, không dám nói ra.



Ngập ngừng một chút, Ngô Sở Úy mở miệng: "Không sao, chỉ hơi nóng chút thôi."



Trì Sính nói: "Nóng thì mở chăn ra đi."



Ngô Sở Úy lập tức kéo góc chăn, chột dạ nói: "Bác sĩ không cho mở ra, sợ bị nhiễm lạnh."



"Vậy thì ráng nhịn đi, lát nữa sẽ ổn thôi."




"Thoải mái rồi?"



Ngô Sở Úy tuy gật đầu, nhưng con mắt vẫn cứ liếc nhìn cái cây giữa chân Trì Sính.



"Của anh cũng đứng rồi kìa." Nhắc nhở một câu.



Trì Sính nhếch môi cười: "Cậu yếu như thế, tôi không làm phiền cậu đâu."



Hôm nay Ngô Sở Úy cũng không biết bị gì, không cần Trì Sính cưỡng ép, đã tự nằm lên bụng Trì Sính, con mắt đảo lên đảo xuống theo tay Trì Sính, nhìn đặc biệt hứng thú.



Trì Sính cố nén khát vọng muốn đâm vào miệng Ngô Sở Úy.



"Thô chứ." Trì Sính hỏi.



Ngô Sở Úy cười lộ răng.



Trì Sính giữ sau đầu Ngô Sở Úy, hỏi: "Muốn tôi dùng thứ này thao cậu sao?"



Giọng Ngô Sở Úy trầm trầm, "Tôi có thể nói không muốn sao?"



Trì Sính kéo Ngô Sở Úy lại, âm thanh không nặng không nhẹ, nhưng lại có cảm giác áp bức mạnh mẽ.



"Không thể."



Ngô Sở Úy trầm mặc, trầm mặc, phía dưới lại đứng lên.



Trì Sính cười trêu chọc: "Sao cậu lại dâm đãng như thế hả?"



Ngô Sở Úy ác nhân cáo trạng trước, "Ai bảo anh luôn châm ngòi thổi gió."



"Là ai châm ngòi thổi gió? Ai hả." Trì Sính đuổi theo Ngô Sở Úy truy cắn, bức hỏi, "Vừa rồi ai đồng ý chỉ một lần thôi? Cậu giải thích cho tôi coi, đây là chuyện gì hử?" Nói xong lắc lắc cái đó của Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy hừ một tiếng, da dày đợi hầu hạ.



Sau khi hai người song song được thỏa mãn, Ngô Sở Úy mệt đến mí mắt cũng không muốn mở ra.



Lồng ngực cường tráng của Trì Sính nhấp nhô theo nhịp thở, giọng nói thấp trầm xâu lại bên tai Ngô Sở Úy.



"Đợi cậu khỏi rồi, sẽ cho cậu một màn chân thật."



Ngô Sở Úy trong lúc mơ hồ, có xúc động muốn tự đâm vào ngực mình hai nhát.