Nghịch Tập

Chương 126 : Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Sáng thứ bảy, Trì Sính và Cương Tử cùng đến ngoại ô mua thức ăn cho rắn. Trên đường về gặp phải vụ tai nạn giao thông, cả con đường cao tốc ùn tắc nghiêm trọng, xe hơi trên đường một tấc cũng khó đi. Trì Sính tháo thắt lưng da trên eo xuống, chốc chốc lại quất lên tay mình, phát ra tiếng bốp bốp thanh thúy.



Cương Tử theo bên cạnh Trì Sính đã nhiều năm như thế, trên cơ bản có thể đoán được cảm xúc ẩn giấu sau tất cả động tác của hắn, chẳng hạn như chơi thắt lưng, nói rõ hiện tại hắn đang ngứa tay.



"Cậu ta không thỏa mãn được cậu?" Cương Tử hỏi.



Ánh nhìn sắc bén của Trì Sính bắn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói tràn đầy hơi thở phái mạnh hùng hồn: "Có thể thỏa mãn, chỉ là tay tôi ngứa mà thôi."



Cương Tử tự nhiên hiểu rõ, cái gọi là "ngứa tay" của Trì Sính, chính là sở thích ngược người khác.



"Cậu có từng đưa ra yêu cầu về mặt này với cậu ta chưa? Hoặc cậu có thể vào lúc cậu ta hưng trí, chậm rãi dẫn dụ cậu ta tiếp nhận phương thức này. Thật ra tôi cảm thấy trong số những đối tượng mà cậu từng qua lại, tính ra điều kiện thân thể của cậu ta là rất tốt. Hơn nữa tính cách ương ngạnh, kiên cường cứng cỏi, năng lực chịu đả kích mạnh."



Cương Tử nói nhiều như thế, Trì Sính chỉ đáp lại bốn chữ.



"Không xuống tay được."



Tuy từ khi Trì Sính và Ngô Sở Úy sống cùng nhau, Cương Tử đã không ít lần "bất ngờ", nhưng hình tượng của Trì Sính từ tên ác ôn thích ngược chớp mắt chuyển thành người đàn ông năm tốt, hắn vẫn cảm thấy khó mà thích ứng cho nổi.



"Tại sao không xuống tay được?" Cương Tử lại hỏi.



Đáp án mà Trì Sính đưa ra càng khiến hắn bất ngờ.



"Chắc chắn cậu ấy sẽ khóc."



Cương Tử câm nín, ai với cậu vào lúc đó mà không phải khóc la tru tréo? Sao nước mắt của cậu ta lại đáng giá như thế chứ?



"Thế này đi." Cương Tử nghĩ ra một chủ ý, "Hôm nào đó cậu ta chọc lửa cậu rồi, cậu liền nhân cơ hội đó ngược dữ một bữa, sướng cũng sướng rồi, tức giận cũng được trút ra, chuyện rất tốt mà."



Không ngờ, Trì Sính lại nói: "Cậu ấy rất nghe lời, không có lửa mà trút."



Cậu ta nghe lời? Cương Tử thầm phun một câu, là cậu ta nghe lời hay là cậu luôn dội nước lên người mình?



"Vậy thì tạo hục hặc đi, chế tạo cơ hội để cậu ta làm chuyện xấu." Cương Tử nói.



Ánh mắt sắc như lưỡi dao của Trì Sính chuyển sang Cương Tử, hỏi: "Chế tạo thế nào?"



Cương Tử nói: "Tìm một cô gái dụ dỗ cậu ta, cậu lại ra bắt gian."




Trì Sính ném thư mời đó lại cho Cương Tử, nói: "Cậu đi, trông chừng Quách tử chút, năm ngoái cậu ta dùng thuốc ngủ quá liều, tên họ Lưu đó không có lòng tốt gì."



Cương Tử gật đầu, "Tôi biết rồi."



Chín giờ tối, Cương Tử đúng giờ đến khách sạn tổ chức tiệc, vừa xuống xe, đã thấy Lý Vượng đứng gần đó gọi điện thoại. Cố ý liếc mắt nhìn xung quanh một lát, không thấy Quách Thành Vũ.



Cương Tử và Lý Vượng cũng đã quen biết rất lâu, Trì Sính và Quách Thành Vũ âm thầm đấu đá, nhưng hai người họ không có thù hận gì thực chất. Gặp mặt cũng là nên chào thì chào, nên nói thì nói, thỉnh thoảng cùng uống rượu, quan hệ coi như không tồi.



"Trì Sính đâu?" Lý Vượng mở miệng trước.



Cương Tử nói thẳng: "Không đến."



Lý Vượng lập tức trưng ra vẻ mặt nghẹn khuất, "Sớm biết cậu ta không đến, tôi sẽ không đi."



Cương Tử nghi ngờ, "Cậu ta đến hay không có liên quan gì đến cậu? Quách Thành Vũ đâu? Cậu ta không đi cùng với cậu sao?"



Lý Vượng nói: "Cậu ta cũng không đến."



Cương Tử cũng thầm nói một câu, sớm biết cậu ta không đến, tôi cũng không đến.



Hỏi: "Tại sao cậu ta không đến?"



Lý Vượng nói: "Làm sao tôi biết? Tại sao Trì Sính không đến?"



Hỏi: "Làm sao tôi biết?"



Lại hỏi: "Cậu đến làm gì?"



Lý Vượng nói: "Tôi nói rồi cậu đừng nói lại cho Trì Sính, Quách tử bảo tôi qua trông chừng, cậu ta sợ Trì Sính dùng thuốc quá liều, cậu thì sao? Sao cậu lại đến?"



Lại đáp: "Tôi nói rồi cậu cũng đừng nói lại cho Quách Thành Vũ, Trì Sính bảo tôi qua trông chừng, cậu ta sợ Quách Thành Vũ dùng thuốc quá liều."



Sau năm giây yên tĩnh, hai người đồng loạt kêu lên.



"Má!"