Nghịch Tập

Chương 145 : Ông và cháu

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Mạnh Thao nhìn Trì Sính, ẩn ẩn cảm thấy kẻ này có ý đồ không tốt.



"Mày là ai?" Mở miệng liền hỏi.



Trì Sính đứng đối diện Mạnh Thao, thờ ơ nói: "Nghiệm hàng."



Ở đây vốn là kho dưới hầm, trước đó từng chứa mấy đợt hàng, Mạnh Thao còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện bên ngoài, chẳng qua không ai sẽ mở cánh cửa này ra. Nếu Trì Sính đã vào, vậy chứng minh hắn không phải nghiệm hàng, một là muốn xem náo nhiệt, hai là đến gây sự.



"Hàng ở bên ngoài." Mạnh Thao nói.



"Tôi chưa từng nghiệm hàng chết, chỉ nghiệm hàng sống."



Ngữ khí của Trì Sính rất bình thản, nhưng lại mang đến uy hiếp tâm lý cho Mạnh Thao mạnh mẽ hơn những lời chửi mắng của Ngô Sở Úy. Bị đôi mắt của Trì Sính nhìn chằm chằm, miệng Mạnh Thao muốn độc cũng không độc nổi nữa, chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.



"Xem ra hai năm nay, Khương Tiểu Soái học được không ít bản lĩnh, bên cạnh có nhiều kẻ tàn bạo như thế, ai cũng muốn ra mặt thay cậu ta."



Trì Sính dường như không nghe thấy, nói tiếp lời mình.



"Tôi chỉ đến nghiệm hàng, xem thử vị đó nhà tôi là lỗ hay lời."



Nói xong, lấy chân móc sợi xích dưới đất, đế giày đảo qua da đầu Mạnh Thao. Mạnh Thao còn chưa kịp phản ứng, sợi xích đó đã vòng thẳng qua cổ gã, lại bị Trì Sính dùng mắt cá móc cả người lên.



Ngô Sở Úy đang lái xe đến công ty thì nhận được điện thoại của thư ký.



"Tổng giám đốc Ngô, anh mau về xem thử đi, Trì thiếu phát điên rồi!"



Ngô Sở Úy giật thót, "Chuyện gì?"



Thư ký nôn nóng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, Trì thiếu xuống nhà kho dưới hầm, hình như thấy có người lén lút vào phòng lưu tài liệu. Sau đó Trì thiếu đóng cửa lại, ở bên trong thẩm vấn người đó. Sau đó có mấy người xuống dưới nghiệm hàng, nghe tiếng ma kêu quỷ khóc bên trong, toàn bộ bị dọa chạy lên hết."



Một dòng điện mạnh chảy vào từng lớp da đầu Ngô Sở Úy, thoáng chốc thiêu chết mấy trăm sợi thần kinh.



Má, sao lại như thế?
"Mau cho tôi vào gặp sư phụ của tôi đi." Ngô Sở Úy đầy nôn nóng.



Quách Thành Vũ đề phòng nhìn Ngô Sở Úy, "Gặp cậu ta làm gì?"



"Tôi bây giờ đặc biệt cần anh ta!" Ngô Sở Úy ứa nước mắt, "Tôi bị đả kích."



Quách Thành Vũ chẳng có chút lòng đồng tình nào, trực tiếp xoay Ngô Sở Úy về phía cửa, "Ngài nên làm gì thì đi làm đi, thêm loạn gì chứ? Tôi vừa dỗ Soái Soái vui vẻ được một chút, cậu đừng thêm phiền cho cậu ta nữa."



"Không được, bây giờ tôi không có anh ta sẽ không sống nổi! Anh ta chính là động lực tinh thần của tôi đó!" Vẻ mặt Ngô Sở Úy đầy khổ sở.



Quách Thành Vũ quyết tâm rồi, "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."



Ngô Sở Úy bực: "Quách Thành Vũ, anh còn dám ngang tàng với tôi? Chuyện anh đùa tôi tôi còn chưa tính nợ với anh đâu! Anh nói đi, anh để Mạnh Thao ở chỗ tôi, có phải là muốn châm ngòi ly gián không?"



Quách Thành Vũ bịt miệng Ngô Sở Úy, uy hiếp: "Cậu dám nói thêm một câu nữa, có tin tôi vạch trần chuyện của cậu và Nhạc Duyệt không?"



Ngô Sở Úy oán hận hất tay Quách Thành Vũ ra, nói: "Có bản lĩnh anh nói đi! Gia đã chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi, đến đây chính là muốn ở bên sư phụ thêm vài ngày."



Nói xong lại chen vào trong.



Quách Thành Vũ vừa muốn vác Ngô Sở Úy lên nhét vào xe, đã nghe một câu chất vấn sau lưng: "Làm gì đó?"



Ngô Sở Úy vội gào lên: "Sư phụ!"



Lòng Khương Tiểu Soái xao động, chỉ cần nhìn thấy bản mặt của Ngô Sở Úy, tâm trạng đã tốt hơn nửa. Vội vã bước ra ngoài cửa, không nói một lời kéo Ngô Sở Úy vào, ôm chặt lấy y.



"Mẹ nó tôi nhớ cậu muốn chết rồi!" Khương Tiểu Soái nước mắt lưng tròng.



Ngô Sở Úy cũng kích động không thôi, giống như có Khương Tiểu Soái rồi, cái gì cũng không cần sợ nữa.



Quách Thành Vũ sầm mặt đứng một bên, một người chưa dỗ xong, lại đến người khác, sau này nên sửa lại gọi chỗ này là trại tị nạn đi.