Nghịch Tập
Chương 160 : Kẻ phụ tình
Ngày đăng: 20:21 19/04/20
Mãi cho đến mười giờ tối, kết quả chẩn đoán của bà Ngô mới được đưa ra.
"Tình trạng không mấy lạc quan." Bác sĩ điều trị chính nói: "Chẩn đoán bước đầu là bệnh tiểu đường dẫn đến ung thư tụy, bác gái cũng đã lớn tuổi rồi, không kiến nghị phẫu thuật."
Nghe tin này, lòng Trì Sính thắt lại.
"Cách khác thì sao?" Trì Sính nói: "Phí điều trị không cần phải lo, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ cho cô, giảm bớt đau đớn cho cô."
Bác sĩ điều trị chính nói đầy khách quan: "Chứng ung thư này trái ngược với khối u ác tính, hiệu quả trị liệu quả thật kém hơn, hiệu quả hóa trị liệu cũng không rõ ràng. Vừa rồi tôi đã nói, bác gái đã hơn bảy mươi rồi, hóa trị liệu có thể sẽ gia tăng gánh nặng tâm lý cho bác, ngược lại sẽ phản tác dụng. Vẫn nên chú tâm vào mục đích cố gắng giảm đau đớn, nâng cao chất lượng cuộc sống của bác, dù sao thời gian không còn dài nữa."
Trì Sính trầm giọng hỏi: "Trị liệu theo cách này, đại khái cô còn có thể sống bao lâu?"
"Chắc không vượt qua nửa năm."
Trên đường về, trong đầu Trì Sính chỉ còn lại hai chữ... nửa năm.
Trong sáu tháng tới, hai chữ này không có ý nghĩa thực tế, qua sáu tháng nữa, bảo bối của hắn sẽ trở thành cỏ. Cha không còn, mẹ cũng sắp qua đời, hai người chị đã gả cho người ta từ lâu, y sẽ trở thành một người cô độc hoàn toàn. Trên cái thế giới này, sự an toàn và tình cảm quyến thuộc mà người thân mang đến không có tình cảm nào có thể thay thế được. Thật không dám tưởng tượng bóng dáng lẻ loi hiu quạnh khi Ngô Sở Úy khoác lên người bộ áo tang.
Lúc Trì Sính về nhà, đã qua 0 giờ.
"Ban đầu tôi sùng bái thân thủ anh ta, anh nói thế, tôi phát hiện người này quả thật quá hoàn mỹ. Có thể nói vài câu với người đàn ông giống như thần ấy, cũng không uổng kiếp này." Nói xong, ngẩng đầu chạm phải mắt Trì Sính, lập tức sợ vỡ mật: "Không, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi là, loại đàn ông này chỉ thích hợp làm người tình trong mộng, không thích hợp đem ra hiện thực... không không không, không phải người tình, chỉ là đối tượng yy, cũng không đúng, hình dung sao đây trời?..."
Còn chưa nghĩ ra, đã bị người ấn xuống giường với tư thế uốn éo. Vốn cho rằng không tránh khỏi một trận chà đạp, kết quả Trì Sính lại dịu dàng bất ngờ. Lần đầu tiên trên giường Ngô Sở Úy được Trì Sính bảo vệ và thương yêu như thế. Không giở trò bậy, không chơi khẩu vị nặng, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy vào lòng, hôn rất lâu rất lâu. Tất cả vị trí nhạy cảm đều được kiên nhẫn tỉ mỉ thương yêu và hôn liếm, cuối cùng mài Ngô Sở Úy tê hết cả xương, cả người trôi nổi bồng bềnh, hoàn toàn chìm đắm trong vòng dịu dàng của Trì Sính.
Nghe tiếng rên rỉ mang âm khóc bên tai, Trì Sính trừ cảm thấy kích thích, còn có một chút đau lòng. Không còn cố ý "ức hiếp" y, bắt y nôn nóng khó nhịn, bắt y giãy dụa kêu khóc... mà cho y vui sướng cực điểm nhất, hưởng thụ triệt để nhất, cho y sướng muốn chết, trừ sướng ra không cảm thấy được gì khác. Trì Sính ôm Ngô Sở Úy rất chặt, luôn kết nối miệng lưỡi với y, nghe y kích động không ngừng nói những lời dâm đãng.
"Sướng quá..." Ngô Sở Úy quả thật dễ chịu đến không thể dễ chịu hơn, cắn mớ râu lúng phúng dưới cằm Trì Sính thấp giọng khóc kêu: "Trì Sính... anh làm tôi sướng quá..."
"Bảo bối... bảo bối... bảo bối..." Mỗi lần Trì Sính gọi, sẽ nhắm vào điểm chết người của Ngô Sở Úy mà húc mạnh một cái. Ngô Sở Úy kích động không cách nào tự khống chế, kêu rên một hồi rồi ứa nước mắt. "Trì Sính, nếu tôi làm chuyện gì xấu bị anh biết, anh có trừng trị tôi không?"
"Không." Trì Sính cắn lỗ tai Ngô Sở Úy nhẹ giọng nói: "Không nỡ."
Khi Trì Sính dừng lại, thân dưới vẫn còn cứng ngắc, nhưng Ngô Sở Úy đã mệt muốn chết, đây là lần đầu tiên hắn chân chính dừng tay vào lúc Ngô Sở Úy kêu dừng.
Trừ rửa sạch người cho Ngô Sở Úy, bôi một vài thứ bảo vệ, Trì Sính còn hiếm khi dỗ y ngủ.
Ngô Sở Úy khó được hưởng thụ, khi Trì Sính nhìn y chằm chằm, y thậm chí có cảm giác sợ hãi không tên, y cảm thấy Trì Sính đang dùng cảm xúc bất thường cho y biết: Xin lỗi, tôi chuẩn bị rời xa cậu rồi. Cho nên tuy cực kỳ mệt mỏi, Ngô Sở Úy lại ngủ không hề yên ổn. Tiếng vang nhỏ khi Trì Sính chỉnh kim đồng hồ y cũng nghe được rõ ràng.
Khi trời sắp sáng, Ngô Sở Úy cảm thấy giường hơi lay động, híp mắt nhìn sang bên cạnh, Trì Sính đứng một mình ở cửa sổ hút thuốc. Trì Sính hút đã nửa tiếng, y nhìn chằm chằm nửa tiếng. Tôi đây khiến anh khó xử rồi sao? Nếu thật là thế, anh cứ nói thẳng, tôi sẽ không nói gì đi thẳng. Nghĩ thế, người lệ trong lòng Ngô Sở Úy "tự đa tình" kêu gào hu hu một trận. Đáng thương cho Trì Sính, đứng ở cửa sổ suy xét nên làm sao trị bệnh cho bà Ngô, lại biến mình thành kẻ phụ tình.