Nghịch Tập
Chương 173 : Em tôi bị em anh lừa đi rồi
Ngày đăng: 20:21 19/04/20
Ngô Sở Úy nhìn Uông Thạc hỏi, "Anh đến đây làm gì?"
Uông Thạc ôm vai Khương Tiểu Soái, nói:" Tìm anh ta."
"Tìm anh ta. ?" Ngô Sở Úy thêm buồn bực, "Anh tìm anh ta làm gì. ?"
Uông Thạc khóe miệng dương lên vui vẻ nói, "Cậu còn không biết hả? Bây giờ tôi với cậu ta rất thân thiết. ?"
Khương Tiểu Soái hiểu ý xấu của Uông Thạc, "Ai thân thiết với anh hả? Tôi biết anh sao. ?"
"Đã ngủ chung một ổ chăn, còn không thân thiết hay sao?" Uông Thạc tựa cằm vào vai Khương Tiểu Soái cố ý đưa mắt liếc Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức xù lông," Sư phụ, anh thật giỏi, nhanh như vậy đã đứng núi này trông núi nọ?"
Khương Tiểu Soái còn chưa kịp mở miệng, Uông Thạc đã thay cậu ta nói, "Cậu sau này chừa lại một chút đầu óc, đừng cái gì cũng kể cho Tiểu Soái, không chừng có ngày cậu ta bán đứng cậu."
". . . ." Ngô Sở Úy đạp cửa đi ra ngoài.
Trước khi đi vẫn còn đáp cho Khương Tiểu Soái một cái nhìn thâm thúy, ám chỉ anh ta tận lực mà cạy miệng Uông Thạc một chút manh mối, nhanh chóng chấm dứt việc này.
Vì vậy, Khương Tiểu Soái rất biết phối hợp mà đuổi theo hai bước, sốt ruột hô lên.
"Đại Úy, cậu quay lại đây cho tôi."
Ngô Sở Úy cũng không hề quay đầu lại mà nhìn sân bóng rổ rồi đến đó.
Khương Tiểu Soái vẻ mặt xoắn xuýt bĩu môi lẩm bẩm một câu."Cái cậu này lòng dạ thật hẹp hòi."
"Được rồi, đừng diễn, tôi đều nhìn ra." Uông Thạc miễn cưỡng nói.
Khương Tiểu Soái mặt cứng đơ, quay đầu lại nhìn Uông Thạc cười cười. .
"Mắt cú vọ." ( Ý là mắt rất tinh)
Uông Thạc yên lặng nhìn Khương Tiểu một lúc, đột nhiên đưa tay lên mặt anh ta nhéo một cái.
"Tôi biết vì sao Quách Tử thích cậu."
Khương Tiểu Soái hỏi," Vì sao."
Ngô Sở Úy nhìn thấy xe Trì Sính đậu ở phía xa, nhanh đi về phía đó.
Lúc này, Tiểu Dấm Chua đang cắn cắn thân mật trên mặt Uông Thạc, sự thân mật này khác với sự thân mật đối với Ngô Sở Úy, không phải làm nũng đòi chim sẻ, không phải muốn làm cậu vui, mà là thân mật ỷ lại, triệt để xuất phát từ bản năng.
Sau đó, cậu nhìn thấy Trì Sính và Uông Thạc cùng lên xe, ngay sau đó, chiếc xe chạy đi.
Xe vừa đi được một đoạn, di động Trì Sính rung lên, vừa thấy số bác sĩ, trong lòng vô cùng căng thẳng.
"Tình trạng bác gái không tốt lắm, nếu tiện thì qua bệnh viện ngay."
Trì Sính rất nhanh phanh xe lại.
Ném cho Uông Thạc chìa khóa xe và chìa khóa vườn rắn, không giải thích, trực tiếp đi xuống xe, biến mất trong đêm tối.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa.....
Uông Thạc vuốt ve Tiểu Dấm Chua, mắt nhìn ra ngoài...
Khương Tiểu Soái nghĩ rằng Ngô Sở Úy đã về cùng Trì Sính,nên khóa cửa phòng khám.
Thật ra Ngô Sở Úy không hề đi, cậu ngồi ôm gối dưới sân bóng rổ, mưa đã ướt hết người.... ánh mắt vô định.
Uông Trẫm vừa đi được một lúc lại quay lại.
Bước đến bên cạnh Ngô SỞ Úy chìa tay ra cho cậu.
Ngô Sở Úy không nắm lấy.
"Vì sao lại muốn gặp mưa.?" Uông Trẫm hỏi.
Ngô Sở Úy nói:"Tôi luôn ngồi tại đây, chính là mưa tự rơi, không phải do tôi."
"Vậy vì sao lại không tránh mưa.?"
"Mưa ở mọi nơi, tránh đi đâu bây giờ.?"
Uông Trẫm không nói gì nữa, liền kéo Ngô Sở Úy dậy, bế cậu để lên xe mình.
Ngô Sở Úy lắp bắp nói,"Người của tôi bị em trai anh bắt đi rồi."