Nghịch Tập

Chương 187 : Có gian tình

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Hết giờ làm việc, Trì Sính đi vào thang máy, bên cạnh chỉ có Tiểu Trương theo sau đi vào.



Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, tiểu Trương cứ thế tự nói tự nghe.



"Hôm nay là thứ năm, Ngô Sở Úy đến đón anh hả?"



Trì Sính không chút phản ứng, mặt hờ hững đi ra khỏi thang máy.



Dừng lại ở cửa tòa nhà cơ quan, Trì Sính nghĩ buổi tối đi đâu ăn, lại có một đồng nghiệp đến gần anh ta,"Trì thiếu gia, chờ tổng giám đốc Ngô đến đón hả?" (Có cần phải thế không anh kia.)



Trì Sính liếc mắt nhìn cậu kia một cái, cậu bạn đồng nghiệp xám xịt mặt lại.



Trên đường gần đến nhà, Trì Sính định gần đây mua chút rượu và thức ăn mang về, vừa đi qua một nhà hàng bán đồ ăn sẵn, bà chủ quán vừa vặn đứng bên ngoài cửa trên người mặc tạp dề, nhìn thấy Trì Sính nhìn anh cười nhìn anh chào hỏi.



"Vừa tan làm hả? Sao đến có một mình, mới có nồi thịt lừa ngon lắm."



Trì Sính đi vào, nhìn bên trong tủ kính đựng đồ ăn, có món Ngô Sở Úy đặc biệt thích là đùi vịt quay.



Bà chủ quán thấy Trì Sính nhìn chằm chằm đùi vịt quay, liền hỏi,"Muốn ăn cái này sao?"



Trì Sính tùy ý gật đầu một cái.



"Ăn nhiều hay ít?" bà chủ quán hỏi.



Trì Sính nói,"Bác lấy sao cũng được."



Bà chủ quán một bên vừa gắp đùi vịt quay vừa nói,"Cậu và tiểu Ngô mua đồ không giống nhau, nếu là tiểu Ngô mua hả, cậu ấy không nói lấy sao cũng được. Cậu ấy phải nói: Cho tôi chín lạng, nhiều cũng không được. Nếu như cân mà vượt qua, cậu ấy im bặt không lên tiếng, nếu như cân mà thiếu một ít, cậu ấy tuyệt đối không để yên, mắt xe xét cái cân mới chịu trả tiền."



Bà chủ quán lại nói tiếp.



"Tiểu Ngô người này đặc biệt buồn cười, mua cái gì cũng đều mua lẻ chín, tôi hỏi cậu ấy sao lại không mua mười cho tròn? Cậu ấy nói nhà có hai người mười không chia nổi. Tôi bảo mua mười không chia được thế mua chín có thể chia sao? Mỗi người bốn chiếc không phải là tám hay sao? Sau đó cậu ấy liền lén lén nói với tôi, bà đem cái lớn nhất phết tương ớt lên cho con,... ha ha ha ha........"



Bà chủ quán lại cười nói,"Đúng thế, tôi quay vào lấy tiền lẻ trả lại cậu ta đã gặm xong cái đùi vịt ngon lành rồi, ra khỏi cửa còn quay lại nói một câu, nếu như anh chàng cao lớn đi cùng con đến ăn, đừng nói con ở đây ăn vụng một cái đùi vịt nhé."



Bà chủ lại thêm một câu,"Càng không được nói con ăn tương ớt đó."
Trì Sính bước từ sau cửa đến, một tay ôm lấy vai Quách Thành Vũ, mặt dũng mãnh híp híp mắt nhìn Khương Tiểu Soái.



"Quách Tử là của tôi, cậu không cần ở đây vướng bận."



"Tôi nói........" Quách Thành Vũ hạ giọng hỏi... "Cậu sao lại đến đây?"



"Cậu không thấy sao mà hỏi.?" Trì Sính bình tĩnh vô tư nói,"Tôi ngay cả chăn ga, đồ đạc đều mang đến đây, sau này sẽ ở đây với cậu."



Quách Thành Vũ trầm mặt nói,"Cậu diễn sâu quá rồi, nhà tôi da mặt mỏng không chịu được đùa giỡn của cậu đâu."



"Ai nói với cậu tôi diễn hả?"



Trì Sính mạnh mẽ nói xong, liền hướng phía sau Quách Thành Vũ hô to với người vận chuyển,"Mang lên tầng sáu nhà Quách Thành Vũ tìm một phòng riêng cho tôi, đừng có nhầm lẫn."



Quách Thành Vũ quay đầu nhìn, không phải chứ.! Chăn ga gối đệm, giường, thảm, tủ quần áo, tủ giày, giá sách...... thật đầy đủ.!



"Không phải là , cậu đến đây thật chứ.?"



Bên này chưa hỏi được ra kết quả, bên kia Khương Tiểu Soái quay đầu đi ra ngoài.



Quách Thành Vũ vừa muốn đuổi theo, đã bị Trì Sính cầm khửu tay kéo lại, kéo anh ta quay lại, vừa kéo vừa nói,"Khỏi phải nuông chiều tật xấu cậu ta." (Muốn vả cho ba ba Sính một cái quá.. vợ chồng nhà mình không lo.. đi lo cho người khác..)



Quách Thành Vũ tức giận không cam lòng,"Ai nuông chiều hả? Tôi có nuông chiều cậu sao?"



Trì Sính hai tay lớn áp đầu Quách Thành Vũ, ép buộc anh ta nhìn lại.



"Tôi, Trì Sính, cho cậu ân điểm, cho cậu theo tôi một mình nói chuyện, không đủ tư cách hay sao?"



Quách Thành Vũ nới lỏng vai, dùng sức đấm lên ngực Trì Sính một đấm.



"Cậu rất biết chọn thời điểm, sớm không đến muộn không đến, hết lần này đến lần khác chọn đúng lúc này mà đến."



Nói xong, hai người cùng nhau lên tầng.