Nghịch Tập

Chương 202 : Oh yeah!

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Buổi tối, Khương Tiểu Soái liền sắp xếp cho Trì Sính và Ngô Sở Úy gặp mặt.



Địa điểm ngay ở nhà Khương Tiểu Soái.



" Hai ngươi trước tiên nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút."



Nói là nói như vậy, Khương Tiểu Soái kỳ thực cũng không có đi xa, ôm cửa như con mèo con nghe trộm động tĩnh bên trong. (Cũng không ngu lắm nhỉ.)



Trì Sính vừa muốn ôm, Ngô Sở Úy liền dùng một tay ngăn lại trên lồng ngực của anh, giọng mũi nhẹ nhẹ thì thầm nói,"Tôi bị cảm, không muốn lây sang anh."



Trì Sính nheo lông mày,"Làm sao bị cảm?"



"Ngày hôm qua ngâm mình trong bồn tắm thời gian quá lâu, sau đó người trần truồng để cho Tiểu Soái cấp cứu một trận."



Mặt của Trì Sính trong nháy mắt liền trầm xuống, tức giận hung hăng một câu.



"Cậu liền để cậu ta làm hả!"



Ngô Sở Úy vội vàng níu tay anh lại giải thích,"Đều là vì mong muốn của anh."



Trì Sính rất muốn mắng chửi: Con mẹ nó, sao lại là tôi hả? Cậu không phải đang đổ thừa lên đầu tôi!.



Vì vậy một tay siết chặt tay Ngô Sở Úy lại, một tay đưa đến phía sau cậu hướng về cái mông phát một cái đét.



Cái phát này đơn thuần chỉ có tiếng mà không có lực, Trì Sính chỉ dùng chưa đến ba phần lực, Ngô Sở Úy chính là cố làm ra vẻ mà khóc thét thảm thiết một tiếng.



Khương Tiểu Soái ở bên ngoài nghe được rất rõ ràng.



"Tôi bị cảm, không muốn lây sang anh."



"Làm sao bị cảm?"



"Ngày hôm qua ngâm mình trong bồn tắm thời gian quá lâu, sau đó người trần truồng để cho Tiểu Soái cấp cứu một trận."



"Cậu liền để cho cậu ta làm hả."



"Cậu liền để cậu ta làm hả!"



"Đét!"



"......"



Tục ngữ nói thật đúng, tai nghe không bằng mắt thấy. Nếu như chỉ ở bên ngoài nghe, không nhìn tình huống bên trong, thì sẽ tạo ra sự mơ hồ hiểu lầm rất lớn.!



Khương Tiểu Soái không nói lời nào, đẩy cửa đi vào.



Hay tay Ngô Sở Úy đang ôm mông nhanh chóng chuyển lên ôm mặt, một mặt biểu lộ oan ức vô cùng ủy khuất.



Khương Tiểu Soái tức giận không kềm được,"Trì Sính, ông đây, đánh chết anh!"



Nhặt cây chổi lau nhà liền xông đến phíaTrì Sính.



Ngô Sở Úy liều mạng ngăn cản Khương Tiểu Soái.


Chẳng qua hổ thẹn thì hổ thẹn, kế hoạch vẫn còn, nhất định phải tiếp tục, tuy rằng quá trình có chút tàn nhẫn, nhưng mục đích là mục đích là thiện ý. Giống như trước đây không có Khương Tiểu Soái bán đứng Ngô Sở Úy, sẽ không có Ngô Sở Úy ngày hôm nay hạnh phúc.



Ngồi lên trên giường, Khương Tiểu Soái lấy ra một quả táo, đem chỗ dập chỗ hỏng khoét đi, cắn một miếng lớn. (Tưởng lấy ra cho Úy Úy ăn cơ.. cười đau mề.. )



Rất giòn, rất ngọt.



Ngô Sở Úy mắt mong chờ nhìn nhìn.



Khương Tiểu Soái hỏi,"Muốn ăn hay sao?"



Ngô Sở Úy có thể không muốn ăn hay sao? Cũng bởi vì muốn gặp Trì Sính, cơm tối chưa từng ăn, thấy lúc sau vẫn phải giả bộ không có khẩu vị, muốn ăn cũng phải lắc đầu nói, không muốn ăn.



Khương Tiểu Soái thở dài.



"Hai người vừa nói chuyện gì?"



Ngô Sở Úy nằm ở trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà.



"Không nói chuyện gì."



Khương Tiểu Soái lại hỏi,"Vậy cậu đã có dự định gì không?"



Ngô Sở Úy ưu sầu mà nói,"Tôi có lẽ thực sự muốn chia tay với anh ta, cứ kéo dài như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."



Khương Tiểu Soái biến sắc,"Muốn tôi giúp không?"



Ngô Sở Úy nói,"Quay lại thì không khó, nhưng trong tim anh ta cơ bản không có tôi, cậu biết không? Vừa tôi với anh ta nói chuyện, anh ta thậm chí còn ôm cái gối tựa trên salon mà nói: Vừa ngửi đã biết mùi vị trên người Khương Tiểu Soái."



Khương Tiểu Soái trong lòng trào lên một cái, táo trong miệng cũng không nuốt trôi.



Ngô Sở Úy còn nói,"Tiểu Soái, tôi nghĩ Trì Sính thích cậu, hay là trước đây anh ta ngăn cậu đi tìm Quách tử, không phải là vì Quách tử, mà là vì cậu."



"Cậu đừng có đoán mò." Khương Tiểu Soái trong lòng có chút hoảng.



Ngô Sở Úy cười đau khổ,"Tôi không phải là đoán mò, anh ta không chỉ một lần trước mặt tôi khen cậu. Vừa rồi chúng tôi cãi nhau, Trì Sính còn nói tôi mặt dày mày dạn, nói tôi dù cho có phân nửa rụt rè của cậu, anh ta cũng không đến mức như thế này với tôi."



Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng,""Rụt rè? Ngày mai tôi phải đi tìm Quách tử ngủ.!!" ( Cá đã cắn câu... chuẩn bị về với chồng thôi..Úy Úy..t*ng trùng sắp cắn chết ba ba rồi.. )



Ngô Sở Úy trong lòng kích động một trận vui mừng, vẫn kiên trì khuyên can Khương Tiểu Soái.



"Đừng đừng.. nghìn vạn lần đừng.! Tôi nói với cậu, không thể để cho anh ta dễ dàng đạt được cậu. Anh ta đem cậu ngủ xong, khẳng định sẽ không trân trọng cậu, tôi chính là ví dụ tốt nhất, điển hình nhất, cậu không thể cùng Quách tử ngủ được.!!"



Nói xong, trong lòng thầm thêm một câu: Cậu cũng đừng nghe lời tôi.!



Khương Tiểu Soái gương mặt kiêu ngạo nói,"Tôi lại càng muốn ngủ, tôi chính là muốn xem xem, ngủ xong anh ta biến cái loại gì?"



Ngô Sở Úy trong lòng reo hò một tiếng.



"Oh Yeah!!!"



Trên mặt vẫn là một vẻ buồn đau, tinh thần sa sút.



Trước lúc đi ngủ, Khương Tiểu Soái kéo tay Ngô Sở Úy nói,"Đại Úy, cậu yên tâm đi, cậu có chia tay với Trì Sính, tôi cũng không dính một tẹo nào quan hệ với anh ta, tôi nhất định phải cùng anh ta triệt để phân rõ giới hạn.! ! !"