Nghịch Tập

Chương 207 : Tình yêu chạy bằng xe hỏa tốc

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Từ phòng làm việc của Trì Sính đi ra, hai người cùng nhau vào thang máy.



Thang máy từ từ chậm chậm giảm tốc độ, tới tầng ba, tinh một tiếng, cửa mở, một nữ nhân viên công vụ bước vào. Cô ta nhìn Trì Sính, ánh mắt lướt qua thoáng vui mừng, rất nhanh lại đưa mắt dời đi.



Ngô Sở Úy tới nhiều lần như vậy, phát hiện bất kể chức vụ cao thấp, lớn tuổi hay trẻ tuổi, vẻ ngoài xấu hay đẹp, chỉ cần là phụ nữ, nhìn Trì Sính đều là cái bộ dạng này.



Nói khó nghe thì ánh mắt nhìn Trì Sính như nhìn con đười ươi trong vườn bách thú vậy, làm trong lòng Ngô Sở Úy rất không thoải mái.



Muốn nhìn ông đây thoải mái cho nhìn, tốt nhất đừng để sót chỗ nào. !



Trì Sính đang đứng yên lành, mông đột nhiên bị nhéo một cái.



Anh liếc mắt quay sang phía Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đứng nghiêm, vô tư không có bất cứ phản ứng gì, nai con đi dạo, ngây ngây ngô ngô.



Trì Sính mặt không biến sắc, đưa ánh mắt trở về.



Móng vuốt xấu xa của Ngô Sở Úy lại đưa tới, vẫn là chỗ cũ, lén nhéo một cái.



Chờ Trì Sính lườm cậu, cậu lại giả nai con ngây thơ, coi như không liên quan đến mình.



Bên cạnh nữ nhân viên công vụ nhìn thấy mắt lập tức nhìn thẳng, không dám liếc qua.



Tục ngữ nói Không nên sờ mông mãnh hổ, thử hỏi có ai dám nhéo mông Trì Sính? Đừng nói nhéo một cái, dù muốn nhìn mông một cái thì cũng phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm. Nhưng Ngô Sở Úy có dũng khí đó, không chỉ có dũng khí đùa giỡn Trì Sính, còn dám công khai đùa giỡn, cho dù về nhà bị chơi gần chết, trước tiên cũng phải thỏa mãn trò đùa quái đản trong lòng mình.



Cho nên nói muốn săn con mồi lớn, không có tố chất tâm lý vững vàng và cơ thể dẻo dai thì không thể được. Nhất định phải có cả hai yếu tố đó.



Cách bữa tiệc còn rất nhiều thời gian, Trì Sính cùng ngồi ở trên xe với Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy nói, "Tôi phải tuyển thư ký mới, nếu không thì việc vặt vãnh đổ lên đầu nhiều lắm."



"Có tiêu chuẩn gì?" Trì Sính hỏi.



Ngô Sở Úy nói, "Trước đưa vào mấy người tôi đều không hài lòng lắm, không phải không có thị lực tốt mà chính là không được lanh lợi, hoặc chính là không đủ chững chạc. Chủ yếu nhất một điểm là gương mặt khó coi, ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của tôi."



Trì Sính quét mắt nhìn Ngô Sở Úy, không nói gì.



Hai người lại ở trong xe nói chuyện một lúc, tới gần giờ tiệc, Ngô Sở Úy vừa muốn theo chân Trì Sính xuống xe, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Mặc dù đã hơn hai năm không gặp, ông ta cũng rõ ràng béo lên không ít, nhưng Ngô Sở Úy chính là liếc mắt liền nhận ra ông ta.



"Trương Bảo Quý." Ngô Sở Úy nhịn không được lầu bầu kêu lên.



"Cậu tại sao biết ông ta?" Trì Sính hỏi.



Ngô Sở Úy nói, "Lúc làm việc ở công ty nhà nước, ông ta là giám đốc của tôi." (



Chửi cậu là con của gái điếm, đạp cậu một đạp, trước mặt đông đảo nhân viên đuổi cậu đi.



"Ông ta đến sở hành chính chỗ anh để làm gì?" Ngô Sở Úy thuận miệng hỏi thăm một câu.



Trì Sính thản nhiên trả lời, "Còn có thể làm gì? Vì tranh hạng mục dự án thôi."



Ngô Sở Úy dùng đầu lưỡi lia lia liếm liếm răng, đây thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! . .
Trương Bảo Quý vừa vặn đi tới bên cạnh anh, lập tức cúi người châm thuốc cho anh.



Lúc này điện thoại Trì Sính đổ chuông, anh vội nhìn tin nhắn được gửi đến, cũng không quan tâm người châm thuốc cho là ai.



Tin nhắn của Ngô Sở Úy gửi tới.



"Tôi đói bụng."



Trương Bảo Quý len lén ra hiệu cho người ngồi bên cạnh Trì Sính, cầm bình rượu lên rót vào chén chén cho Trì Sính.



Trì Sính chặn lại cổ tay của ông ta, thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta một cái.



"Ông khỏi cần rót, tôi không uống."



Ngô Sở Úy lại tới gửi tin nhắn đến.



"Đói.. đói đói.. đói.. đói.. đói.... đói... aaa...... !"



"....."



Trì Sính trực tiếp đáp lại ông ta một câu,"Tôi phải lái xe về không thể uống nhiều.."



"Được rồi, lát tôi cho người đưa cậu về."



"Xì xà... xì xồ... xì xào..."



Trì Sính không để tâm đến người kia nói gì, đứng lên, hướng về mấy vị cấp trên nói,"Mọi người cứ tiếp tục uống, tôi có chút chuyện nên xin phép về trước."



Trương Bảo Quý hỏi,"Về sớm như vậy hả?"



Trì Sính gật đầu, anh thật sự ngồi không yên, ăn không được ba miếng hải sản, kim đồng hồ bắt đầu vèo vèo quay tít. Lúc thì hai giờ chiều, lúc thì mười một giờ đêm, lúc thì nhìn lại dứt khoát không chạy..... Anh sợ anh không về bây giờ, con trai anh ở nhà đã đói phát điên rồi.



Kỳ thực lúc này Ngô Sở Úy mới ra khỏi cửa nhà Khương Tiểu Soái.



Trì Sính khẩn cấp chạy đến quán bánh thịt nướng, đến đó mới hơn tám giờ một chút, quán vẫn đang tấp nập khách khứa, Trì Sính chờ thật lâu mới đem mười lăm đồng tệ ba đồng xu trả cho chủ quán rồi đi ra ngoài.



Kết quả lúc ra cửa, mới phát hiện trên tường viết, quán mở cửa đến mười giờ đêm.



Ngô Sở Úy tới nhà được một lát thì Trì Sính liền về.



Đem túi bánh đưa cho Ngô Sở Úy, bàn tay to nhéo một cái lên má cậu.



"Cậu đói lắm rồi hả..!!"



Ngô Sở Úy ngửi thấy mùi thịt thơm phức, vốn tưởng rằng không còn nóng, kết quả cắn một miếng thật lớn, phun ra một miệng bơ, lại là bơ nóng.



Cho nên có thể thấy được Trì Sính đã lái xe rất nhanh.



Bánh thịt nướng nhất định phải ăn nóng mới ngon, lúc nóng bơ chưa đông lại, vẫn béo ngậy, nhân lúc nóng ăn mới là ngon nhất, thơm nhất. Ngô Sở Úy miệng đau, lòng lại vui vẻ mỹ mãn, vừa ở nhà Khương Tiểu Soái một bụng toàn khó chịu tức giận, đố kị, cũng tự nhiên biến mất, miệng giờ chỉ còn mùi vị thơm phức của bánh thịt nướng mà thôi.