Nghịch Tập

Chương 209 : Cậu là bắp của tôi

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


"Tổng giám đốc Ngô nghĩ thế nào?" Trương Bảo Quý hỏi.



Ngô Sở Úy nói, "Cháu ngoại ngài khẳng định không tồi rồi, như vậy đi, trước hết để cho cô ấy ở chỗ tôi thử việc hai ngày, nếu thích hợp tôi sẽ giữ lại."



Trương Bảo Quý rất vui vẻ, đưa cho Ngô Sở Úy tấm danh thiếp.



"Cậu có chuyện gì có thể gọi cho tôi theo số điện thoại này."



Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn qua, cái số này quả thực quá quen thuộc, trước đây cậu làm cấp dưới của Trương Bảo Quý, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ toàn bộ đều tùy Trương Bảo Quý điều khiển. Bất kể trời mưa trời nắng, thời tiết nóng hay lạnh, bất kể bản thân ốm đau ra sao, chỉ cần cái số điện thoại này vang lên, nhất định phải cấp tốc chạy tới.



Như không có chuyện gì xảy ra Ngô Sở Úy cầm tấm danh thiếp nhét vào túi, rồi nhìn Trương Bảo Quý nói, "Được rồi, tôi đã biết."



Trương Bảo Quý vừa muốn đi, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, hướng Ngô Sở Úy hỏi, "Hai chúng ta không phải trước kia đã từng gặp mặt qua?"



"Có hay sao?" Ngô Sở Úy giả ngốc," Tôi làm sao lại không nhớ rõ? Ngài nhận lầm người hả?"



"Có thể là."



Trương Bảo Quý đi rồi, Ngô Sở Úy và cô nữ sinh chuẩn bị tốt nghiệp vào phòng làm việc.



"Được rồi, tôi còn chưa biết tên cô là gì nhỉ?." Ngô Sở Úy nói.



"Trương Doanh."



Ngô Sở Úy gật đầu, ánh mắt quét cô từ trên xuống dưới.



"Bao nhiêu tuổi rồi?"



Trương Doanh vươn hai ngón tay, "Hai mươi hai."



Ngô Sở Úy lại hỏi, "Bình thường thích làm gì?"



"Ca hát, khiêu vũ."



Ngô Sở Úy trong đầu lập tức hiện lên mấy cô gái mặc váy cỏ ở Hawaii, nếu như để cô ta mặc váy cỏ vào, nửa người trên không mặc áo, bầu ngực lớn kia thả ra súng sính gợi cảm lắm nhỉ? ! ! ! .



Giọng nói trong veo của Trương Doanh cắt đứt ý nghĩ dâm tà của Ngô Sở Úy. (Rồi ba ba Sính cho biết tay nha con tiện nhân Úy Úy. )



"Tổng giám đốc Ngô, tôi không nghĩ tới anh đẹp trai như vậy."



Ngô Sở Úy hai tay khoanh trên bàn làm việc, mang trên mặt vẻ nhìn chững chạc, dáng vẻ tươi cười.



"Có hay sao? Tôi thế nào lại không thấy?"



Trương Doanh gật đầu,"Có, gương mặt anh rất góc cạnh, hơn nữa cặp mắt anh như phát ra tia điện, tôi vừa bước vào suýt nữa thì choáng váng đầu óc." Nói xong lè lưỡi ngại ngùng. (Ta không gọi Úy Úy là tiện nhân nữa mà Trương Doanh mới đáng là tiện nhân...)



Ngô Sở Úy phát hiện, đầu lưỡi của cô ta đặc biệt vênh, giống như một con tiểu hồ ly vậy.



Trên người Trương Doanh từ từ dần dần mất đi ý tứ ngượng ngùng, vẻ quyến rũ bắt đầu nổi lên mạnh mẽ.



"Tổng giám đốc Ngô, tôi nghĩ vóc dáng của anh rất đẹp, cũng không phải to béo lực lưỡng, lại không phải quá gầy yếu, nhìn đặc biệt khỏe mạnh đẹp trai..a... Hơn nữa, tôi thấy anh mặc quần tây nhìn rất hợp, hai chân anh rất dài, mặc vào hiện ra vóc dáng rất cao, mạnh mẽ, còn nữa phía trước.. ư... phía trước rất phổng phao, còn cặp mông thì đầy đặn săn chắc."




"Cho cậu luyện thắt lưng một chút."



"Tôi không muốn luyện, tôi buồn ngủ....... đừng.......aaa"



Lúc đầu, Ngô Sở Úy mắt buồn ngủ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, sau dần dần tinh thần tìm về được, cuối cùng hoàn toàn kích động, cưỡi trên người của Trì Sính, ra sức uốn éo đong đưa thắt lưng, dâm đãng lẳng lơ đầy phiến tình.



Pín lừa của Trì Sính cứ vậy mà đâm vào rút ra trong vách ruột của Ngô Sở Úy.



"Di chuyển nhanh lên một chút!."



Ngô Sở Úy ngửa cổ rên rỉ.



"A a....... Không nhanh được......."



Người đẩy lên kẻ ngồi xuống, sâu lại thêm sâu, kích thích liên tiếp kích thích. Kèm theo tiếng gầm nhẹ đầy ma lực của Trì Sính.



"Nhanh hơn chút nữa đi."



"Không được...... muốn bắn....... Aaaaaaa......."



...........



Hôm sau, Cương Tử tìm được Trì Sính, cùng anh nói chuyện Trương Bảo Quý.



"Trước đây Ngô Sở Úy ở công ty nhà nước làm việc, một mực làm thuộc hạ của ông ta mà làm việc. Nhưng mà lần này ông ta đến tìm Ngô Sở Úy, cũng không nhận ra được Ngô Sở Úy."



Trì Sính buồn bực,"Không nhận ra được? Làm việc cho ông ta ba năm, cho dù đổi tên, cũng không đến mức không nhận ra chứ hả.?"



Cương Tử giải thích,"Bởi vì trước đây cậu ấy rất khác bây giờ, khác rất nhiều."



"Cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ?" Trì Sính hỏi.



Cương Tử nở nụ cười không phúc hậu,"Không phải phẫu thuật thẩm mỹ, mà là trước đây cậu ấy quá béo."



Nói xong, lấy ra một bức ảnh Ngô Sở Úy thời còn "hào hoa phong nhã" cũng chính là thời trước khi Ngô Sở Úy giảm béo, Nhạc Duyệt lần đầu tiên nói lời chia tay với cậu, thời gian đó, thể trọng của cậu có lúc đạt đến mức một trăm bảy tám cân. Một thân béo mập phúng phính, gương mặt béo đến mức biến dạng, ngay cả đôi mắt to tròn của cậu cũng ti hí nheo nheo lại.



Nếu như không phải Cương Tử trước đó nói, Trì Sính suýt nữa không nhận ra được.



Dùng bốn chữ để hình dung thái độ của Trì Sính đối với Ngô lão trư, đó chính là "Không thể nào yêu."



Sau đó Coca, khoai tây chiên, các loại dầu mỡ động vật thực vật đều không động đến, kiên quyết tiêu diệt tất cả đồ ăn có khả năng làm tăng cân.



Nhưng mà, Trì Sính nhìn lại nở nụ cười.



Thật muốn đem hai gò má béo ục của cậu nhéo nhéo.



"Trương Bảo Quý hồi đó rất hay ức hiếp cậu ấy." Cương Tử nói.



Trì Sính nụ cười trên mặt nhạt dần, đồng tử co lại xám đen.