Nghịch Tập

Chương 218 : Cha vợ

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


" Xe ta bon trên những dặm đường giữa làng quê ta băng qua bao suối đèo, đồi nương xe ta bon ra chiến trường..."



Ngô Sở Úy vừa lái xe vừa ngân nga, đang hát vui vẻ, bạch một tiếng, trước mắt xuất hiện lòng đỏ trứng bị vỡ, phía trên còn dính vỏ trứng, lòng trắng trứng chảy thành vệt dài trên kính chắn gió, nhìn muốn buồn nôn.



"Mẹ nó!, tên khốn nào thất đức như vậy chứ!"



Ngô Sở Úy nhịn không được lầu bầu một câu, theo bản năng giảm bớt tốc độ xe.



Kết quả, liên tiếp hai ba quả trứng gà hướng kính chắn gió của cậu đập tới, đập đến Ngô Sở Úy trở tay không kịp, vội vã mở cần gạt nước. Giá đừng mở còn tốt, kính chắn gió bị phủ một màn trắng, hoàn toàn che mất tầm nhìn.



Ngô Sở Úy lúc này mới ý thức được, đây không phải là trứng gà thông thường, có người muốn cướp xe.



Phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát.



Vừa bấm 110, còn chưa kịp nói, cửa xe đã bị người khác đập. Bộp bộp bộp Ngô Sở Úy nghe thấy tiếng vang liền tan nát cõi lòng, đây chính là xa cậu mới mua mà!



Báo qua loa tình huống với cảnh sát xong, Ngô Sở Úy liền quay ra ngoài rống to hơn, "Muốn tiền tôi cho các người, đừng đập xe tôi!"



Hai người đàn ông to béo gõ cửa xe một cái.



"Đi ra đây!"



Ngô Sở Úy ngồi không nhúc nhích, người bên ngoài quay quay cây búa đập lên kiếng.



Ngô Sở Úy vội vàng mở cửa xe, đi ra ngoài dùng hết sức gầm lên giận dữ.



"Mấy người muốn làm gì? Có biết tôi báo cảnh sát rồi không?"



Người đàn ông cao to không nói hai lời, trực tiếp dùng nắm tay đấm vào mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhanh nhẹn tránh được. Tiếp theo trái một đấm, phải một quyền, cuối cùng bồi thêm một đá, tốc độ cực nhanh, đem tên to con đá ra xa hơn một thước.



Tên to con bên cạnh sợ đến ngây người, vốn tưởng rằng một người dư sức hạ gục Ngô Sở Úy, hắn cũng lười nhúng tay vào, không ngờ thằng nhóc này lại có bản lĩnh!



Vì vậy từ phía sau xông lên, túm lấy cổ áo Ngô Sở Úy, dùng sức quăng lên xe. Ngô Sở Úy cắn răng, cấp tốc xoay người, hung hăng đạp lên đùi tên to con gần nhất một cái, người nọ trực tiếp quỵ xuống.



Lúc này, hai tên to con liền nổi nóng.



Túm lấy Ngô Sở Úy đánh tới tấp.



Ngô Sở Úy ngoan cường chống lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không để bị người đánh, ở đây bị một đòn về nhà là mười đòn. Sự thật chứng minh đặc huấn gần đây của Trì Sính thực sự có ích, nếu là trước đây, Ngô Sở Úy chỉ cần bị hù một tiếng đã vãi ra quần.



Sau khi đánh ra mấy chiêu đẹp mắt, thể lực Ngô Sở Úy có chút chịu hết nổi, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Cậu chỉ là thằng nhóc 75kg, người ta cộng lại hơn 200 kg, đè cũng đè cậu dẹp lép.
Không ngờ, Ngô Sở Úy cố sức từ miệng phát ra hai chữ.



"Bố chồng." (Đọc mà cười đau ruột....)



Trì Viễn Đoan lúc đó liền xanh mặt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói được câu nào... .



Trì Sính ở bên ngoài bận rộn cho tới trưa, đến giờ trưa, nhớ tới gọi điện cho Ngô Sở Úy.



Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.



Trong chốc lát, một tin nhắn ngắn gửi tới.



"Tôi ra ngoài tiếp khách hàng quan trọng, không tiện nghe điện thoại."



Trì Sính bỏ điện thoại vào túi, quay đầu nói với Cương Tử: "Ta tìm chỗ nào ăn cơm đi."



Cương Tử nói: "Tôi có hẹn rồi, lát nữa phải theo bọn họ đi uống rượu."



"OK, vậy cậu đi đi."



Cương Tử đi rồi, Trì Sính suy nghĩ một chút, hôm nay nghỉ không có việc gì, hẳn là về nhà một chuyến, cũng lâu rồi chưa về, cũng không hai vợ chồng già thế nào.



Vì vậy, mua túi lớn túi nhỏ gì đó về nhà.



Trước khi về nhà gọi cho Trì Viễn Đoan, xác định ông ở nhà mới xuất phát.



Trì Viễn Đoan vào nhà dán miệng Ngô Sở Úy lại, rồi lại khóa cửa căn phòng ngủ này lại.



Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy nghe được tiếng của Trì Sính.



"Chỉ có một mình ba ở nhà?"



Ngô Sở Úy mở mắt ra.



Trì Viễn Đoan giọng không có gì nói: "Chỉ có mình ba, mẹ mày nhớ cháu ngoại, bay qua thăm chị mày rồi."



"Sao không nói với con một tiếng?"



Trì Viễn Đoan nói: "Mày bốn năm tháng nay có về nhà đâu, chờ mày về có khi mẹ mày cũng về rồi, có nói cho mày biết hay không có gì khác nhau?"