Nghịch Tập

Chương 225 : Lệch pha

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Ngô Sở Úy đang ở trong phòng đi đi lại lại, đột nhiên, cửa có tiếng truyền đến mấy tiếng cạch cạch.



Ngô Sở Úy đã ở đây bốn ngày, bình thường ban ngày Trì Viễn Đoan rất ít khi đến đây, thỉnh thoảng ông cũng về ngủ, nhưng chưa bao giờ về vào lúc này.



Chẳng lẽ. . . . Trì Sính tới?



Ngô Sở Úy hưng phấn vui vẻ vọt đến bên cửa, bên kia Trì Viễn Đoan vừa mới nắm vào tay vặn cửa, còn chưa kịp đẩy ra.



Ngô Sở Úy bên trong liền mở tung ra.



May là Trì Viễn Đoan trọng tâm vững vàng ổn định, phản ứng kịp thời rụt tay lại, nếu không khảng định đã ngã về phía trước, số may mắn thì ngã vào Ngô Sở Úy, xấu số thì đã nằm dài trên đất rồi.



Ngô Sở Úy sững sờ kinh hãi khi nhìn thấy Trì Sính già hơn hai mươi tuổi, tâm trạng trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.



Chú à, không có việc gì sao lại trở về nhà giờ này chứ? Nhìn thấy chú không phải là làm con giật mình hay sao?



Trì Viễn Đoan so với Ngô Sở Úy còn kinh ngạc hơn, nhưng ông che giấu tâm tình rất tốt.



"Đứng đây làm gì?"



Ngô Sở Úy lập tức toát ra một nụ cười sáng lạn.



"Chào mừng chú về nhà ạ!" (Mẹ! như vợ chồng ý.. )



Nói xong hai tay hướng vào trong phòng, làm ra tư thế hoan nghênh giả tạo.



Trì Viễn Đoan không lộ ra chút vui mừng, trái lại trầm mặt nhắc nhở, "Đừng giở trò với tôi."



Ngô Sở Úy bĩu môi, đi theo sau Trì Viễn Đoan nói: "Con có giở trò gì đâu, con cả ngày một mình ở nhà, rất là buồn chán. Vừa hay chú lại về, con có thể không vui sao?"



"Biết chán thì nhớ cho kỹ, sau này tránh xa Trì Sính ra."



Ngô Sở Úy càng nghe càng cảm thấy mình mới là con của Trì Viễn Đoan.



Theo Trì Viễn Đoan đi tới cửa phòng, đôi mắt gian xảo nhìn vào trong.



"Chú à, chú tính chừng nào thả con ra?"



Một lúc lâu, Trì Viễn Đoan mới lạnh lùng mở miệng.




"Cậu ấy nói, không cần nói gì." (Soái Soái đúng là ĐỈNH mà..)



[Note: 不聊了 - Bù liáo le ( cả Không cần đến đây và không cần nói gì đều là B,L,L)]



Mặt của Trì Sính triệt để đen đi, nghiêm lại quyết định đi nhanh ra cửa, thẳng tiến đến nhà họ Trì.



Thầy trò chính là thầy trò, độ ăn ý rất lệch pha, râu ông nọ cắm cằm bà kia một hồi giải đáp qua lại, nhưng cuối cùng thì cũng đạt được mục đích giống nhau.



Ngô Sở Úy bên này đã dọn dẹp đi dọn dẹp lại. Hết bỏ ra rồi lại cho vào, lặp đi lặp lại kéo dài thời gian. Đến không còn bất cứ cái gì nữa để thu dọn mới thôi.



Trì Viễn Đoan hỏi,"Dọn xong chưa?"



Ngô Sở Úy gật đầu.



"Thì đi thôi." Trì Viễn Đoan cầm lấy túi.



Ngô Sở Úy đột nhiên biến sắc, hơi lộ ra vẻ lúng túng nói,"Con đi vệ sinh, bụng có chút khó chịu. Năm phút thôi, chú chờ con một chút."



Trì Viễn Đoan đoán giờ cậu ta có dở trò gì thì cũng không còn chiêu gì mà dở ra nữa, liền gật đầu tùy ý cậu đi.



Ngô Sở Úy quả thực một chút cũng không nghĩ ra được, phía bên ngoài cửa sổ trước sau đều có người canh gác, có chạy ra ngoài được thì cũng sẽ bị người ta tóm vào. Cậu chỉ là cố gắng dây dưa một hồi, chậm được bao nhiêu thì chậm, hoãn được bao nhiêu thì hoãn, cố gắng xoa dịu bản thân một chút đỡ lo lắng.



Một phút đồng hồ sau, Trì Sính đã đến.



Anh khẩn cấp bao nhiêu thì so với Ngô Sở Úy lại thư thả bấy nhiêu, chạy xe như điên, gió xung quanh rít ầm ầm, anh đến nhanh hơn mười phút.



Biệt thự nhà họ Trì, trước kia chỉ có cảnh vệ, kết quả hiện tại bốn phía đều có người canh gác. Trì Sính vừa nhìn thấy thế trận này, liền biết bên trong có giam người.



Trong lòng hung hăng ứ nghẹn, bùng lên một ngọn lửa.



Sau khi xuống xe, không trực tiếp vào cửa, mà vọt đến chỗ tối. Nhắm ngay vào một tên cảnh vệ đang ngủ gật, phịch một cái đánh vào gáy tên cảnh vệ.



Cách anh không xa có một tên cảnh vệ nhìn thấy Trì Sính, không khỏi sửng sốt. Kết quả chính là vừa kịp định thần, còi báo động trên cổ áo liền bị Trì Sính một quyền đánh nát, không thể kêu thêm cứu viện.



Sau đó, cổ bị siết gắt gao, con ngươi gần như lồi ra ngoài, cổ nổi gân xanh, mặt tụ máu đỏ, rồi bất tỉnh nhân sự.



Hai người cảnh vệ này từ đầu đến cuối chưa kịp hành động gì đã bị Trì Sính kéo đến một nơi mát mẻ nghỉ ngơi.