Nghịch Tập

Chương 231 : Giúp người xấu làm việc ác

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Ba ngày sau, Trì Viễn Đoan trở về Bắc Kinh.



Ngay buổi tối hôm đó, ông liền đến tìm Quách Thành Vũ cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.



"Chú nghe nói hai ngày này Trì Sính ở nhà cháu." Trì Viễn Đoan nói.



"Không có, ở lại nhà cháu một đêm, hôm sau liền về nhà."



Trì Viễn Đoan lại hỏi, "Nó đi một mình?"



Quách Thành Vũ ăn ngay nói thật," Hai người cùng đi."



Trì Viễn Đoan thở dài, nhìn Quách Thành Vũ ánh mắt mang theo sâu đậm vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.



"Cháu hẳn là đã biết chuyện hai người bọn họ hả?"



Quách Thành Vũ gật đầu," Biết một chút ạ."



Trì Viễn Đoan tình ý sâu xa nói, "Tiểu Vũ, chú làm việc bao nhiêu năm như vậy, cũng chỉ có một mình ba cháu là bạn bè tốt. Cháu và Trì Sính từ bé đến lớn đều lớn lên cùng nhau, tình cảm hiển nhiên không cần phải nói. Hiện tại các con cũng đều trưởng thành rồi, đều có sự nghiệp riêng, cuộc sống riêng. Chú không để cho cháu cảm thấy áp lực, chú chỉ có một thỉnh cầu nhỏ, hy vọng cháu có thể làm người trung gian khuyên nhủ Trì Sính."



Quách Thành Vũ đẩy đĩa rau cho Trì Viễn Đoan nói, "Chú, chú ăn nhiều ăn một chút."



Trì Viễn Đoan vẫn chưa động đũa, như trước cố chấp chờ Quách Thành Vũ trả lời mình.



Quách Thành Vũ cười cười, nói, "Chú, chú cứ yên tâm đi, trở về cháu sẽ khuyên nhủ cậu ấy thật tốt."



"Có lời này của con chú an tâm rồi, Trì Sính rất nghe lời cháu nói."



Quách Thành Vũ trong lòng khẽ cười một tiếng, cậu ta hiện tại rất nghe lời Ngô Sở Úy nói, cháu có khuyên nhủ bao nhiêu cũng vô ích.



Trì Viễn Đoan ăn được hai miếng rau, lại buông đũa xuống, hướng Quách Thành Vũ hỏi, "Về chuyện của Trì Sính, cháu có ý kiến gì hay không? Hai người các cháu chơi với nhau nhiều năm như vậy, cháu cũng không thể nào không biết nó có tật xấu này hả?" (Ông nội Trì ơi mặc dù ba ba con có hơi biến thái nhưng, yêu đàn ông cũng không có tội, và cũng không phải tật xấu. . . )




Mấy người bảo vệ kia không dám rời cậu nửa bước, thoắt một cái quay đi quay lại không thấy cậu đâu, ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt mồ hôi tuôn ra lạnh cả người, có người còn muốn trèo lên đỡ Ngô Sở Úy, lại bị Ngô Sở Úy nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại.



"Ở bên dưới đợi tôi!"



Đừng xem bình thường Ngô Sở Úy tùy tiện cẩu thả ngây ngô, đến lúc cần thiết thì lại rất sĩ diện, bảo vệ càng theo đi theo cậu, chờ lúc bất ngờ cậu ắt trở mặt, hành hạ mấy tên bảo vệ.



Kết quả, không được hai phút, Trì Sính đã lái xe tới.



Vừa xuống xe, nhanh như chớp mắt liếc lên giàn giáo thứ tư, mặt trời chói chang nắng chiếu xuống cơ thể cường tráng, mặt âm u đến dọa người.



"Ai bảo cậu ấy trèo lên?"



Thuận miệng hỏi như vậy, bốn phía đều im bặt, không ai dám mở miệng.



Đội trưởng bảo vệ nhỏ giọng nói,"Vừa chúng tôi muốn lên đỡ cậu ấy xuống, nhưng cậu ấy không cho chúng tôi lên. Hay là, tôi gọi hai người nữa giúp cậu ấy xuống?"



"Không cần." Trì Sính lắc lắc tay,"Chuyện của cậu ấy chưa làm xong, ai khuyên được nữa, các cậu mau qua chỗ mát ngồi nghỉ đi."



Nói xong, anh đứng ở một nơi khuất nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, sợ Ngô Sở Úy nhìn thấy anh lại kích động sẽ té xuống dưới. Lòng thấp thỏm nhìn lên bốn tầng giàn giáo cao như vậy, lông mày nheo lại không che dấu được vẻ căng thẳng. Ngô Sở Úy lùi một bước, yết hầu Trì Sính nuốt khan một cái, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm cậu, không dám rời một giây, thần kinh căng lên, không một phút thư giãn. (Quá là ôn nhu đi..)



Cuối cùng, Ngô Sở Úy nhanh nhẹn từ trên giàn giáo trèo xuống.



Vừa mới leo đến tầng giáo thứ hai, Trì Sính liền phi nhanh tới, chân của Ngô Sở Úy còn đang ở trên tầng một và tầng hai giàn giáo, đã bị bàn tay to của Trì Sính ôm xuống.



"Anh mau mau thả tôi xuống." Ngô Sở Úy chột dạ hết nhìn đông tới nhìn tây,"Người ta đang nhìn tôi kìa."



"Sợ tôi ôm cậu, thì lần sau đừng trèo lên cao như vậy."



Trì Sính vẫn ôm Ngô Sở Úy ra khỏi khu vực thi công mới thả ra.