Nghịch Tập

Chương 24 : Người hiền lành

Ngày đăng: 20:19 19/04/20


Ngô Sở Úy bị Trì Sính áp giải đến cục thành quản, vào phòng làm việc của Trì Sính.



Mặt nạ bị tháo xuống, Trì Sính cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của Ngô Sở Úy, trừ một đôi mắt to sáng lấp lánh, những chỗ khác đều đúng quy cách, là một người bình thường.



Ngô Sở Úy rũ mắt, căn bản khinh thường nhìn Trì Sính một cái.



Trì Sính cầm một bản khai lên.



"Họ tên."



"Ngô Sở Úy."



Không quan trọng (đồng âm)?... Trì Sính híp mắt lại đánh giá Ngô Sở Úy, tên nhóc này gan đủ lớn, đã đến phòng làm việc của tôi rồi, còn dám nói ba chữ không quan trọng?



"Giới tính."



Hai chữ này Trì Sính nói hàm hồ không rõ, Ngô Sở Úy lại nghe thành tên họ, vì thế không kiên nhẫn đáp: "Ngô Sở Úy."



Lần này Trì Sính cười, cười thật, cười đến mức lông tơ Ngô Sở Úy đều dựng lên.



"Giới tính cũng không quan trọng?" Trì Sính không biết lôi đâu ra một cây kéo, vẽ một đường xinh đẹp trên ngón tay, "Nếu đã không quan trọng, vậy không bằng tôi cắt giùm cậu đi! Để lần sau cậu có trả lời vấn đề này thì cũng được danh chính ngôn thuận một chút..."



Ngô Sở Úy vô thức kẹp chân che đáy quần, nhanh chóng rút chứng minh thư của mình ra cho Trì Sính.



"Ngô Sở Úy?" Mặt Trì Sính dại ra, "Chứng minh thư này là giả phải không?"



"Hàng thật giá thật, không tin anh đi kiểm tra đi." Ngô Sở Úy hùng hồn nói.



Trì Sính ra máy tính kiểm tra, trong một đống hồ sơ hộ tịch, quả thật có một người như thế.



"Thật sự có người tên như vậy..." Trì Sính hừ lạnh một tiếng: "Cậu rất có cá tính đó."



Ngô Sở Úy ngồi vững vàng trên ghế, không chút dao động dưới chế giễu của Trì Sính, tư thế còn cao hơn Trì Sính.
"Mẹ nó, anh cũng quá out rồi đi? Diêu Minh mà anh cũng không biết? [Chén trà tâm tư nơi cửa trước]? [Thuyết xướng diện phổ]? Nhà soạn nhạc bậc nhất đất nước! Được hưởng trợ cấp của nhà nước!... [Câu chuyện trực bếp] chắc anh từng xem qua chứ? Ca khúc chủ đề bên trong chính là do ông sáng tác. Còn có [Đội người mẫu Cao Lương nổi tiếng] do Triệu Bổn Sơn diễn nữa, ca khúc trong đó cũng là ông sáng tác..."



Hơn hai mươi năm nay, Trì Sính lần đầu bị người chọc cười.



Hắn lấy trong ngăn kéo ra một hộp giấy đựng tiền, đến trước mặt Ngô Sở Úy, nhướng mày: "Cầm lấy."



Ngô Sở Úy thẫn thờ, y không ngờ mình còn có thể lấy lại tiền đã vào tay thành quản.



"Về đi." Trì Sính nói.



Ngô Sở Úy rất kinh ngạc: "Thật sự bỏ qua cho tôi?"



"Trong một phút biến mất trước mặt tôi."



Ngô Sở Úy mau chân chuồn đi.



Y vừa đi, đại đội trưởng đã vào.



"Cậu thả cậu ta đi như thế sao?"



Trì Sính hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"



Đại đội trưởng không tự nhiên cười: "Tôi nghe nói cậu có cả tá cách chỉnh người, tôi còn đợi xem đây."



Trì Sính châm một điếu thuốc rồi hút, không thèm nhìn đại đội trưởng một tiếng.



"Trước giờ tôi không chỉnh người hiền lành."



"Cậu ta mà hiền lành?" Đại đội trưởng cũng sắp dựng lông: "Cậu ta dám hất cháo lên người cậu!"



Trì Sính lười phí lời, đi vòng qua đại đội trưởng, ôm Túi Dấm Nhỏ, thản nhiên ra ngoài.