Nghịch Tập

Chương 240 : Mất tích

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Trì Giai Lệ cầm "Ngô Sở Úy toàn thư" trong tay nện mạnh xuống bàn, giận dữ đi lên lầu.



Trì Viễn Đoan đứng ở cửa sổ phòng ngủ tầng hai, lẳng lặng nhìn ra ngoài một cách chăm chú.



Trì Sính ngồi xổm trên mặt đất, trong tay đang cầm một cái túi, bên trong đều là đồ ăn vặt. Đâu Đâu vui vẻ ngảy nhót bên cạnh Trì Sính, Trì Sính để mặc nó lựa chọn đồ ăn yêu thích, thỉnh thoảng còn cùng Đâu Đâu nói gì đó, mang trên mặt nụ cười ấm áp.



Trì Viễn Đoan lầu bầu trong miệng: Vẫn còn biết quan tâm cháu trai của mình cơ đấy?.



Trong lòng vô cùng vui mừng, nhìn Trì Sính cưng chiều thằng bé, giống như Trì Sính đối tốt với nó càng làm cho Trì Viễn Đoan vui vẻ. Ông mơ hồ nhìn thấy tương lai Trì Sính khi kết hôn, có con, khung cảnh cả nhà vui vẻ hoà thuận.



Còn đang say sưa, một giọng sắc nhọn từ phía sau truyền đến.



"Ba, mấy thứ ba viết đều không đúng? Một chút cũng không đáng tin!"



Trì Viễn Đoan quay đầu lại, thấy bộ mặt tức giận của Trì Giai Lệ.



"Sao lại không đáng tin?"



Trì Giai Lệ oán hận mở tài liệu ra, tìm được đoạn đầu tiên nhìn thấy, rồi tìm đoạn chỉnh sửa phía sau, giọng như phát điên, "Phía trước một dạng, phía sau một dạng, ba muốn con tham khảo cái nào?"



"Đương nhiên là cái sau." Trì Viễn Đoan nói.



Trì Giai Lệ bùng nổ, "Nhưng con lại dựa theo phía trước mà làm!"



Trì Viễn Đoan không chút thương cảm, hoàn toàn không khách khí dạy bảo, "Đó là do cô không chịu xem cho kỹ, nếu cô lấy hồ sơ cá nhân của tôi xem hết, thì không thể mắc sai lầm này."



Trì Giai Lệ càng tức giận, "Nếu phía trước sai, sao ba không bỏ đi? Đây không phải là muốn đánh lừa con sao? Cái quỷ gì chứ? Phí công sức cả đêm mất ngủ!"



"Lưu lại là vì để biết quá trình thay đổi, làm kinh nghiệm cho công tác giao lưu sau này."



Hai cha con nàng tranh luận đến kịch liệt, giọng Quyển Quyển đột nhiên từ dưới lầu truyền đến.



"Ông ngoại, con trốn xong rồi."



Trước khi Trì Giai Lệ tới, Trì Viễn Đoan vốn đang cùng hai đứa trẻ chơi trốn tìm. Sau lại vô tình thấy Trì Sính mới ngây ra trong chốc lát, giờ mới vội vàng đứng lên nói vọng xuống dưới lầu.



"Ông ngoại xuống tìm con đây."



Nói xong, quay sang nói qua loa với Trì Giai Lệ vài câu, liền hào hứng xuống tầng tìm cháu ngoại.
"Này... Anh đến đây làm gì?" Ngô Sở Úy vô cùng kinh ngạc.



Trì Sính quăng cái túi lên ghế sa lon, quay qua Ngô Sở Úy cười nói: "Mang về cho cậu một người để chơi đùa."



Ngô Sở Úy hiếu kỳ, "Để chơi đùa? Là sao?"



Trì Sính hất hất hàm, ý bảo Ngô Sở Úy xem trong túi.



Ngô Sở Úy mở khóa kéo, trước mắt hiện ra một cái đỉnh đầu, phía trên toàn là tóc xoăn, Ngô Sở Úy đến lùi lại mấy bước.



"Trò gì vậy? Anh đừng làm tôi sợ!"



Trì Sính ý bảo Ngô Sở Úy tiếp tục mở túi ra.



Ngô Sở Úy lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới. Hít sâu một hơi, trực tiếp mở hết khóa kéo, khiến thằng nhóc bên trong lộ ra hoàn toàn, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.



So sánh với việc cậu khiếp sợ, Đâu Đâu có vẻ bình tĩnh hơn. Trì Sính nhét nhóc và đồ ăn vặt chung một chỗ, nhóc cũng không hề giận. Hoàn toàn không coi Ngô Sở Úy và Trì Sính tồn tại, dùng cái tay đen bóc bánh quy bỏ vào miệng, lúc nhai lại lộ ra mấy cái răng trắng.



Ngô Sở Úy sợ ngây người, cũng quá đen đi? Cũng quá dễ thương đi?



Liền ôm lấy Đâu Đâu, vừa nắn vừa nhéo, khắp người đều giày vò một lần, cũng không thể nói hết tình cảm của Ngô Sở Úy với Đâu Đâu.



Bởi vì Ngô Sở Úy lăn qua lăn lại gây trở ngại việc ăn uống, cặp mắt to của Đâu Đâu phóng ra ánh mắt sắc bén.



"Don t-touch-me! (đừng đụng vào tôi) "



May là Ngô Sở Úy vẫn biết chút tiếng Anh cơ bản, nghe vậy, trên mặt nở nụ cười ha ha. Lại nhéo nhéo khuôn mặt đen thui nhỏ nhắn của Đâu Đâu, cố gắng nặn ra một câu nói.



"I-love-you-very-much, what-can-I-do? (Tôi thích nhóc quá đi, làm sao bây giờ?) "



Đâu Đâu trả lời, "Knock-it-off!"



Ngô Sở Úy nghe không hiểu, hỏi Trì Sính: "Là ý gì?"



Trì Sính nói, "Nó nói cậu biến đi."



Ngô Sở Úy vui đến không khép được miệng.