Nghịch Tập
Chương 253 : Thăm hỏi
Ngày đăng: 20:23 19/04/20
Lúc Trì Giai Lệ trở lại phòng bệnh Đâu Đâu, Trì Viễn Đoan cũng đang ở đó. Gắt gao siết chặt tay nhỏ bé của thằng cháu ngoại không muốn bỏ ra, rất sợ buông nó ra thằng cháu ngoại này lại bay ra ngoài cửa sổ.
Chung Văn Ngọc quay sang Trì Giai Lệ hỏi, "Sao rồi? Bên kia tình hình thế nào?"
Nghe nói như thế, thần kinh Trì Viễn Đoan lập tức căng thẳng.
"Không tốt lắm." Trì Giai Lệ thở dài," So với Đâu Đâu nghiêm trọng hơn nhiều, hai cánh tay băng bó từ trên xuống dưới, nghe bác sĩ nói khâu hơn mười mũi. Hơn nữa thân thể ngay cả đứng cũng không vững, cả người chảy mồ hôi lạnh."
Chung Văn Ngọc nhịn không được bùi ngùi," Đừng nói cậu ta, mẹ nghĩ tới cả người cũng đổ mồ hôi lạnh."
" Cho nên con cảm thấy rằng ba mẹ tốt nhất nhanh chân đến thăm, tuy rằng Trì Sính cũng ở đó nhưng ba mẹ dù sao cũng là bậc cha chú, ba mẹ đi mới có vẻ thành ý."
"Xác định phải đi hả!" Chung Văn Ngọc nói, "Chuyện lớn như vậy, hai ba mẹ không đi không được! Không những đi thăm, còn phải đem tiền thuốc thang thanh toán, mà còn phải bồi thường một chút. Người ta có muốn hay không là một chuyện mình thì cứ phải hết lòng hết thành ý."
Trì Viễn Đoan ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Sao lại phải chi trả tiền thuốc men? Sao lại phải trả tiền bồi thường? Nếu không phải là vì cậu ta cháu ngoại chúng ta có thể nhảy ra ngoài cửa sổ hay không?"
"Cái ông này......." Chung Văn Ngọc bất lực,"Chuyện đã đến mức này, lại còn đùn đẩy trách nhiệm nữa! Người ta chịu trèo lên tầng sáu cứu cháu ngoại đã đủ hiểu rồi, ông nhìn ông xem không phải là bụng dạ hẹp hòi hả!"
"Không phải tôi bụng dạ hẹp hòi!" Trì Viễn Đoan tức giận nói,"Cậu ta là bạn bè của Trì Sính, cậu ta đi cứu cháu ngoại là cũng nên!"
"Thế nào là nên? Nếu có rắc rối gì, bạn bè thì sao? Ruột thịt thì không phải làm sao mà lại dũng cảm mạo hiểm như vậy! Bây giờ là thời đại nào rồi, có người không cần báo đáp mà ra tay cứu giúp, ông cũng đủ hiểu chứ!"
Trì Viễn Đoan trầm mặt không nói tiếng nào.
Trì Giai Lệ nhịn không được chen vào nói,"Ba mẹ rốt cuộc có đi hay không hả?"
Chung Văn Ngọc nói,"Đương nhiên đi chứ! Mẹ đi mua chút đồ đạc."
Trì Giai Lệ lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan làm bộ không nhìn thấy, chờ Chung Văn Ngọc lôi ông ta, ông ta mới tỏ ra cứng rắn nói,"Muốn đi bà đi mà đi, dù sao tôi cũng không đi!"
"Cái lão già này!"
Chung Văn Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trì Giai Lệ thở dài hướng Chung Văn Ngọc nói,"Ba con không muốn đi một mình mẹ đi coi như cũng giống như nhau."
Chung Văn Ngọc lườm Trì Viễn Đoan, quay mặt đi ra ngoài.
Chung Văn Ngọc đi không bao lâu, Trì Viễn Đoan liền đem Đâu Đâu ôm đến trước mặt Trì Giai Lệ, nói,"Ba phải đến đơn vị một chuyến, con trông nom bọn trẻ con cẩn thận."
Trì Giai Lệ ngoài mặt không nói gì, trong lòng chán ghét coi thường, làm bộ làm tịch như vậy hoài không mệt hay sao?
Ngô Sở Úy bực bội ấm ức,"Tôi mà thiếu đạo đức vậy hay sao? Vì chuyện nhỏ như vậy mà đem con người ta treo lên tầng sáu hả?"
Khương Tiểu Soái cười ha ha,"Tôi nói đùa mà."
Sau đó, Khương Tiểu Soái lại nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một hồi, vẻ mặt biểu tình chán ghét.
"Sao quần áo bệnh nhân sao lại khó coi như vậy hả?"
Ngô Sở Úy thờ ơ như không nói,"Quần áo bệnh nhân còn có thể đẹp như thế nào nữa?"
Không phải đều như nhau hay sao?"
Khương Tiểu Soái nói,"Không phải, cậu mặc cái này đặc biệt khó coi."
Hai chữ đặc biệt này lại vô cùng nhấn mạnh.
Trì Sính đi ra ngoài đổ rác, trong phòng bệnh chỉ còn lại một người nữa là Quách Thành Vũ. Ngô Sở Úy ảo não nhìn chằm chằm bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người một lát, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Quách Thành Vũ.
"Tôi mặc quần áo bệnh nhân đặc biệt khó coi hay sao?"
Quách Thành Vũ nói,"Dù sao cũng không phải đẹp."
Khương Tiểu Soái lại bồi thêm một câu,"Mặc vào đặc biệt như kẻ đần."
Ngô Sở Úy càng nghe càng phiền muộn, khi Trì Sính vừa tiến vào, cậu lập tức quay sang Trì Sính nói,"Này, lát nữa anh về nhà lấy giúp tôi hai bộ quần áo đi, quần áo bệnh nhân mặc quá khó coi."
"Ở bệnh viện còn muốn đẹp làm gì?" Giọng nói của Trì Sính cứng rắn,"Khó coi cũng chịu đựng, về nhà rồi hãy nói!"
Ngô Sở Úy tức giận nói,"Anh đi lấy giúp tôi hai bộ quần áo thì làm sao? Tôi ở lại đây cũng không phải tắm rửa thay quần áo hay sao, hay tắm xong lại mặc lại bộ này hả?"
Trì Sính nói,"Tôi về thì cậu làm sao bây giờ?"
"Từ đây về nhà xa lắm hả? Trò chuyện một lúc thì quay lại chứ mất bao nhiêu thời gian, có cái gì mà phải lo lắng."
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Khương Tiểu Soái lại mở miệng trước.
"Nếu không thì để cho Quách Tử đi lấy giúp cậu đi? Buổi chiều anh ấy cũng không có việc gì."
Ngô Sở Úy vừa nghe liền vui vẻ,"Vậy tốt quá, cậu cũng cùng anh ta đi đi! Cậu có mắt thẩm mỹ, giúp tôi chọn mấy bộ quần áo đẹp đẹp đến. Đến lúc đó nhân viên đến thăm tôi, tôi cũng phải giữ gìn hình tượng tốt một chút."
Nói xong, liếc mắt nhìn Trì Sính một cái, thấy anh không có ý kiến gì, đưa chìa khóa cho Khương Tiểu Soái cầm đi.
Ra cửa, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nhìn nhau cười.