Nghịch Tập

Chương 259 : Giúp tôi chuyển cho anh ấy một nụ cười

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Khương Tiểu Soái đoán không lầm, Trì Sính tại trại tạm giam so với ở nhà đúng là thoải mái hơn thật.



Anh ta bị giam ở một nơi kiên cố, bên trong sạch sẽ rộng rãi, không gian hoạt động rất lớn. Khỏi cần mất tiền, một ngày ba bữa bưng đến tận miệng, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Lại còn được điều tới một người phạm nhân hầu hạ chăm sóc, giặt quần áo và dọn dẹp phòng cho Trì Sính, thỉnh thoảng sẽ chủ động làm theo yêu cầu mà đấm bóp cho anh ta, tỏ ra ân cần vui vẻ một câu cũng không dám mở miệng. ( Có phục vụ nhu cầu kia không thế..)



Quản giáo phụ trách trông chừng Trì Sính tên là Cổ Thân, là quản giáo đẹp trai nhất trại tạm giam này. Người mặc cảnh phục, chân đi giày da bóng lộn. Mỗi lần từ bên ngoài đi vào trong khu buồng giam, dọc đường đều có bao nhiêu cặp mắt thèm muốn nhìn chằm chằm, các cảnh sát trong trại tạm giam này cũng rất thích pha trò cùng cậu ta.



Cổ Thân đối với Trì Sính cũng đặc biệt chú ý, một mình cậu ta bận rộn quản mấy phòng liền, mà lại có thời gian quan tâm Trì Sính. (Tình địch thật sự của em Úy đây sao?)



"Trì Sính, luật sư ủy thác của nhà cậu đến rồi."



Trì Sính đi theo Cổ Thân đến phòng gặp mặt, trên đường, ánh mắt của Cổ Thân không biết vô tình hay cố ý luôn quét về phía Trì Sính.



Luật sư đúng là do Trì Viễn Đoan ủy thác tới, có rất nhiều năm kinh nghiệm, kết quả nói không quá hai câu lại bị Trì Sính từ chối.



"Ông trở về nói với ba tôi, việc này tự tôi sẽ xử lý, bảo ông ta không cần để tâm."



Nói xong câu đó, Trì Sính liền đứng dậy trở về phòng giam.



Trên đường, Cổ Thân nhịn không được mở miệng nhắc nhở,"Thái độ của cậu như thế này, đối với vụ án này vô cùng bất lợi cho cậu."



Trì Sính một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua Cổ Thân, liền vững vàng bước vào phòng giam.



Buổi tối, Cổ Thân tỉ mỉ nhìn vào màn hình theo dõi nhất cử nhất động của Trì Sính, không rời mắt một giây nào, việc này đã thành sở thích của cậu ta trong những ngày gần đây. Thấy phạm nhân phục vụ phòng cho Trì Sính bưng chậu nước đi ra ngoài, Cổ Thân cấp tốc rời khỏi phòng trực ban, phi thật nhanh đến phòng giam của Trì Sính.



Hôm nay thời tiết oi bức, Trì Sính ở trần, bắp thịt săn chắc làm cho Cổ Thân đi đứng đến không vững.



Cổ Thân ho nhẹ hai tiếng.



Trì Sính híp mắt quan sát con ngươi quét tới.



Gói thuốc lá trong tay của Cổ Thân trực tiếp bay ra, tạo lên trên không trung một đường vòng cung, cuối cùng vững vàng rơi xuống trên tay Trì Sính.



Trì Sính cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cái này.




Cuộc đời này chỉ cần một tri kỷ như vậy là đủ.



Ngô Sở Úy tâm tình bình ổn, nói,"Đó là Quách Tử tặng cho cậu, cậu sao có thể tùy tiện đem bán? Bán rồi thì sau này làm sao mua lại được."



"Tôi cũng không có ý định đến đó ở, giữ lại cũng có ích gì?"



Thái độ Ngô Sở Úy rất kiên quyết,"Tiểu Soái, cậu hãy nghe tôi nói, các cậu có thể giúp tôi mấy mối quan hệ. Nhưng chuyện của tôi thực sự không cần các cậu nhọc lòng, tôi hoàn toàn có khả năng giải quyết." (Giống thằng chồng vãi.. )



"Tôi cũng không cần cậu lo lắng!" Khương Tiểu Soái tức giận,"Bình thường cố gắng chiếm tiện nghi nhỏ tiện nghi lớn, lần này làm sao còn khách khí với tôi hả?"



Ngô Sở Úy xoay người ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái, tinh thần mạnh mẽ khuyên nhủ,"Cậu không phải lo lắng! Tôi còn mấy căn nhà chưa có bán, sao có thể để cậu bán nhà được?"



Ngô Sở Úy vừa nói như vậy, Khương Tiểu Soái mới yên lòng.



Ngày hôm sau, Quách Thành Vũ vội vã đi tìm Ngô Sở Úy.



"Tôi đã biết Trì Sính bị giam ở đâu rồi, cũng đã mở mối quan hệ nhờ vả rồi, buổi trưa hôm nay là có thể vào thăm cậu ta."



Trái tim Ngô Sở Úy điên cuồng run rẩy, nhịn không được mở miệng hỏi,"Tôi cũng có thể đi gặp hay sao?"



"Không thể." Quách Thành Vũ rất bối rối,"Bây giờ ngoại trừ luật sư ủy thác, thì không cho phép gặp bất kể người nào, tôi cũng phải hao tổn bao nhiêu mới có thể châm chước."



Khương Tiểu Soái cũng ở bên cạnh an ủi Ngô Sở Úy," Trước hết để cho Quách Tử đi thôi! Trước mặt quan trọng nhất chính là tìm hiểu tình hình rõ ràng, mới bị giam một chút thời gian chưa biết đâu vào đâu, cậu lại vào thăm như vậy ngược lại có khi làm hỏng chuyện."



Ngô Sở Úy tuy rằng vô cùng khó nhịn, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.



"Được, vậy anh vào thăm trước đi."



Quách Thành Vũ lại quay sang Ngô Sở Úy hỏi," Cậu có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu ta không?"



Ước chừng Ngô Sở Úy ứ nghẹn hơn mười phút, cuối cùng nhìn Quách Thành Vũ toét miệng cười,"Anh giúp tôi chuyển nụ cười đến cho anh ấy."