Nghịch Tập

Chương 278 : Thưởng cúc

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Sau khi Ngô Sở Úy trở lại phòng, đem ba miếng điểm tâm đặt ở trong hộc tủ bàn, xoay người đang định đi vào phòng tắm. Vừa mới muốn đi vào, cảm giác được phía sau một luồng gió lạnh nguy hiểm, vèo một cái quay người lại, ánh mắt bén nhọn đảo qua người Trì Sính.



"Đi ra ngoài! Tôi không thể cùng tắm với anh!"



Nói xong, ầm một cái đóng cửa lại.



Không bao lâu, Ngô Sở Úy phát hiện không cầm theo quần lót sạch, lại mở cửa đi ra ngoài. Kết quả vừa lúc bắt được Trì Sính đang ở đó ăn điểm tâm, lúc này hai hàng lông mày trợn lên, gầm lên quát một tiếng.



"Ai cho anh ăn? Để xuống! !"



Trì Sính liếc xéo Ngô Sở Úy một cái,"Không phải cầm về cho tôi hay sao?"



"Tôi giữ lại để mình ăn."



Trì Sính lại hỏi,"Thật sự không cho tôi ăn?"



"Không phải!."



Trì Sính trực tiếp cầm lấy hai miếng điểm tâm, mạnh mẽ nhét vào trong miệng của Ngô Sở Úy. "Vậy cậu ăn đi!"



Ngô Sở Úy mặt căng chặt khó chịu đi vào phòng tắm, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ trong lòng lại cảm thấy không vui.



Thế là, chờ Ngô Sở Úy tắm xong, Trì Sính đi vào phòng tắm, Ngô Sở Úy lại len lén chạy ra ngoài.



Cửa phòng Quách Thành Vũ mở ra, Ngô Sở Úy ngó đầu vào dò xét. Nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có ai, sau đó mới rón ra rón rén đi vào.



Kết quả, vừa mới đưa tay luồn vào lò nướng, cổ tay đã bị người nắm lấy.



Quay đầu thấy Quách Thành Vũ cười nhẹ nhàng, nhịn không được bất ngờ.



"Anh từ đâu ra vậy?"



Vừa mới hỏi xong, chợt nghe phòng tắm truyền đến tiếng Khương Tiểu Soái chất vấn," Quách Tử, ai tới phòng chúng ta?"



Bàn tay Ngô Sở Úy chắp lại, lông mày nháy một cái, đôi mắt to tròn sóng biếc chớp chớp như con mèo con, đáng thương tội nghiệp mà nhìn Quách Thành Vũ chắp tay cầu xin. Vẻ mặt Quách Thành Vũ hơi cứng lại, tim hơi tê dại đi một chút, Trì Sính huấn luyện thật không sai, thủ đoạn vô cùng đáng yêu.



Quay sang phòng tắm nói,"Lý Vượng mang đồ tới cho tôi!"



"À, làm tôi sợ muốn chết, tôi tưởng Đại Úy qua!"



Ngô Sở Úy cười gian một tiếng, chọn lấy mấy miếng điểm tâm, vui vẻ đi ra ngoài.



Trì Sính tắm rửa xong đi ra, thấy trên mặt tủ đầu giường có thêm hai miếng điểm tâm, cùng với hai miếng mình nhét vào trong miệng Ngô Sở Úy giống nhau như đúc. Ngô Sở Úy như một người không có chuyện gì xảy ra, nằm lỳ ở trên giường nghịch điện thoại di động, chân thẳng tắp mãn nguyện giang ra, cặp mông săn chắc vểnh lên căng tròn, lóe lên hào quang mê người.
Ánh mắt Trì Sính từ tay cậu di chuyển lên mặt Ngô Sở Úy, giọng hạ lưu,"Để ta tới xem, năm nay tiểu cúc có nở xinh tươi kiều diễm như năm ngoái không nào?"



"Cút, anh bỏ tay ra! A.. a a...... Đừng tụt quần tôi......"



Thưởng CÚC xong, lại ăn một miếng điểm tâm nhỏ, cuộc sống này quả thực quá ngọt!.



.........



Ngày hôm sau, vừa mới rạng sáng, Trì Sính liền đi ra ngoài.



Liên lạc với chủ hộ bây giờ của căn nhà của ba mẹ Ngô Sở Úy, người đàn ông trung niên mập lùn kia. Lúc hai người gặp mặt, người đàn ông trung niên chìa ra ba ngón tay, trực tiếp khỏi phải tính toán nhiều với Trì Sính.



"Ít hơn đây không bán."



Trì Sính thản nhiên hỏi,"Ông mua bao nhiêu tiền?"



"Cậu không cần quan tâm tôi mua bao nhiêu tiền, cứ là số này, thiếu một đồng cũng không bán!."



Giọng người đàn ông trung niên rất quả quyết, lúc Ngô Sở Úy bán nhà ông cũng đã nhận ra, Ngô Sở Úy là người có tiền, nhất định là cần tiền gấp mới đem căn nhà này bán đi. Giống như loại gạch ngói cũ của ngôi nhà này, chứa đựng rất nhiều hồi ức, đây là tài sản vô giá, bất kể là bao nhiêu cũng sẽ quay lại chuộc.



Cho nên ông ta một chút cũng không hề lo lắng Trì Sính từ chối.



"Ba triệu tệ cũng được, điều kiện tiên quyết là tất cả đồ đạc trong phòng không được thiếu một cái nào." Trì Sính nói.



Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, một hồi sau mới mở miệng nói,"Cậu yên tâm, từ lúc tôi mua căn nhà này, chỉ đi vào một lần, căn bản không động vào đồ đạc bên trong... !"



"Vậy thì tốt rồi."



Trì Sính nói xong, đi nhanh đến bên xe của mình.



Ô tô chạy đến một quán rượu , Cương Tử đang ở đó đợi cậu, Trì Sính dừng xe lại, trao đổi chìa khóa xe với cậu ta.



"Có cần tôi đi theo cậu hay không?" Cương Tử hỏi.



Trì Sính nói không cần, liền lên chiếc xe Lamborghini của Quách Thành Vũ đã được độ lại.



Ở trên cao tốc thử chạy một đoạn, tiếng nổ trầm thấp, mạnh mẽ khỏe khoắn, nghe như sấm, bao nhiêu áp lực buồn khổ các loại tâm tư đều nhanh chóng giảm bớt!



Anh và Quách Thành Vũ đều là dân đua xe, những năm trước đây bình thường tham gia tất cả các giải lớn nhỏ, các thể loại đánh cược, đủ loại tiền cược. Sau đó theo tuổi tác tăng lên, rất nhiều người đều lui về không còn chơi nữa, hai người bọn họ cũng rất ít tham dự loại trò chơi này. Mặc dù như vậy, Quách Thành Vũ vẫn vô cùng thích thú độ xe, gần như mỗi một chiếc xe đều được anh ta độ đồ tốt nhất cho nó.



Mười một giờ đêm, Trì Sính nhận được điện thoại, sau đó lái xe thẳng đến vùng ngoại thành, dọc theo đường vành núi chạy lên đỉnh.