Nghịch Tập

Chương 281 : Cậu có gia đình

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


"Anh đưa tôi đi đâu?"



Ngô Sở Úy bị Trì Sính bịt mắt kéo lên xe, ở trên xe vẫn không ngừng gào to,"Anh gần đây làm cái gì mờ ám? Ba hôm hai ngày chạy ra ngoài làm gì, còn không nói cho tôi là đi đâu."



Trì Sính im lặng không nói.



Một lát sau, Ngô Sở Úy thăm dò hỏi,"Không phải anh đem tôi bán đi hả?"



"Ai muốn cậu chứ hả?" khóe miệng Trì Sính nhếch lên cười,"Bây giờ tôi đem cậu thả ra đường cái, có người nhặt về cũng là may mắn lắm rồi."



"Tôi phi!~ " Ngô Sở Úy bực bội không cam lòng,"Tôi như thế này không phải bán được rất nhiều tiền hay sao?"



"Không phải là không đáng giá, mà là lỗ vốn."



Ngô Sở Úy buồn bực muốn tháo cái bịt mắt xuống, kết quả bị Trì Sính nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại. Lần này Ngô Sở Úy trung thực không làm trái lời, tựa vào trên cửa xe không nói được lời nào, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, có thể thực sự là kinh ngạc không chừng.



Lúc này đang là thời gian tan tầm cao điểm, trên đường vẫn kẹt xe. Chờ Trì Sính chạy đến nơi, Ngô Sở Úy đã say ngủ rồi.



Trì Sính đem Ngô Sở Úy từ trong xe bế ra ngoài.



Ngô Sở Úy lập tức tỉnh lại.



Trong nháy mắt mở cửa, thần kinh Ngô Sở Úy căng thẳng. Bởi vì tiếng cửa mở quá quen thuộc, chỉ có cánh cửa sắt nhiều rỉ sắt mới có thể phát ra âm thanh như thế này.



Khi Ngô Sở Úy giẫm lên giữa cái sân kia, đất, gạch trên đường, vô cùng quen thuộc, lòng cậu run rẩy, sóng nhiệt lan tỏa toàn thân thể.



Trì Sính tháo bịt mắt xuống cho cậu.



Thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Ngô Sở Úy bùng lên cảm giác không biết gọi là gì.



Ngôi nhà cũ vẫn là ngôi nhà cũ, không nhiều hơn một món đồ cũng không ít đi một món nào, trước đây những thứ cậu đem đi tất cả được Trì Sính dọn trở lại, hơn nữa còn đặt đúng vị trí không sai đi chút nào. Ngay cả cái chổi bà Ngô hay treo trên tường cũng không sai vị trí, một cây cao lương cũng không thiếu.



Giống như hơn nửa tháng trước chưa bao giờ xảy ra, nhớ lại cũng không có chút hối hận vì trải qua cuộc sống như thế này.



Cậu chết trân tại chỗ, không hề nhúc nhích.



"Làm sao vậy?" Trì Sính vỗ lên trán Ngô Sở Úy một cái, "Nhanh như vậy ngay cả nhà mình cũng không nhận ra hả?"



Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính, ánh mắt lộ ra khó có thể che giấu kích động với hưng phấn.



"Anh mua về khi nào?"



Trì Sính thản nhiên trả lời,"Hôm trước."




Ngô Sở Úy bất động.



Trì Sính đem thân thể Ngô Sở Úy lật qua, nhìn xuống cổ của cậu, quan sát kiểm tra tỉ mỉ. Ngô Sở Úy mắt nhìn gương mặt nồng đậm hài hòa của Trì Sính, cảm nhận được hơi thở khỏe mạnh phả vào mặt, suy nghĩ chẳng biết trôi dạt đến nơi nào.



"Này, Trì Sính, hai chúng ta bên nhau đã bao lâu rồi?"



Trì Sính thuận miệng trả lời,"Hơn hai năm rồi."



"Vì sao tôi cảm giác chúng ta tựa như vừa mới được vài ngày, cảm giác vui vẻ ấm áp cũng chưa giảm đi chút nào!" Nói xong dùng chân cà cà cái mông cường tráng săn chắc của Trì Sính, mặt mang theo điệu cười không đứng đắn.



Trì Sính quét nhìn cậu một cái,"Bởi vì cậu phản ứng chậm."



Vẻ mặt Ngô Sở Úy cứng lại, trợn mắt nhìn Trì Sính một trận, mới sâu kín mở miệng.



"Vậy làm sao để đem anh biến thành người phản ứng chậm như tôi?"



"Nếu như cậu có thể bảo trì vóc người như thế này, khuôn mặt như thế này, cái mông săn chắc như thế này, tôi có thể không bắn ra." Giọng điệu của Trì Sính đùa cợt. (Bắn cái đó đó ấy)



Ngô Sở Úy đấm liên tiếp lên người Trì Sính sau khi hiểu được câu nói, giọng điệu khá bảnh chọe.



"Không phải anh đang khen tôi đấy chứ?"



Trì Sính bị Ngô Sở Úy tỏ ra dáng vẻ tiểu lẳng lơ tức giận đến cười không ngừng, túm tóc cậu liền ấn vào đũng quần.



Ân ái triền miên qua nửa đêm, sau khi thoải mái qua đi Ngô Sở Úy đột nhiên quay sang Trì Sính hỏi một câu,"Anh vĩnh viễn mạnh như vậy hay sao? Nếu có ngày nào đó anh thao không được thì làm sao bây giờ?"



Trì Sính khẽ cười một tiếng,"Cậu cũng đang khen tôi đó hả?"



Gương mặt Ngô Sở Úy nóng lên, sau một lúc lâu mới nói,"Chờ anh thao không được nữa, tôi liền thao anh!"



Trì Sính hoàn toàn xem như không có nghe thấy.



Ngô Sở Úy chọc chọc Trì Sính,"Này, tôi có thể thao anh không?"



Trì Sính ngẩn người mặt đông cứng nửa giây, bàn tay to vỗ xuống trán Ngô Sở Úy.



"Ngủ."



Ngô Sở Úy thật sự cũng quá mệt, không còn chút tinh lực mà cãi nhau, rất nhanh vùi bên sườn của Trì Sính ngủ say.



Một đêm ngủ kiên định không gì sánh được, trước Ngô Sở Úy không dám ở phòng cũ ngủ, nhất là cái vị trí ấm áp này. Sợ nhớ tới bà Ngô đêm trước kia khi bà đi, cậu ta chạm vào thân thể lạnh như băng kia. Nhưng hiện tại cậu ta không sợ, tay nắm chắc thân thể rắn chắc ấm áp của Trì Sính, cậu lại có nhà, có gia đình.