Nghịch Tập

Chương 52 : Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha

Ngày đăng: 20:19 19/04/20


Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái vừa vào phòng khám đã vội vã điều tra tình hình.



"Anh ta đi rồi?"



Bàn chải răng trong tay Ngô Sở Úy ngừng trong miệng mấy giây: "Đi từ lâu rồi!"



Khương Tiểu Soái híp mắt quan sát Ngô Sở Úy: "Mấy giờ đi?"



"Không nhớ rõ." Ngô Sở Úy phun bọt trong miệng ra, dửng dưng nói: "Chắc khoảng hơn chín giờ, sau khi anh ta đi tôi tắm xong thì đúng mười giờ."



Khương Tiểu Soái mím môi vài lần: "Anh ta không ở lại đây sao?"



"Ở lại đây?" Ngô Sở Úy đảo mắt, "Dựa vào cái gì tôi phải cho anh ta ở lại đây?"



Khương Tiểu Soái sốt ruột vỗ trán, "Vậy tối qua hai người không làm cái gì hết hả?"



"Thổi một cây kẹo đường."



"Lại thổi kẹo đường?" Nếp nhăn xuất hiện trên trán Khương Tiểu Soái, "Cậu có thể làm cái gì khác được không?"



"Anh tưởng tôi muốn thổi hả? Là anh ta cứ đòi cho bằng được thôi!" Nhắc đến chuyện này Ngô Sở Úy liền giận, đảo mạnh bàn chải trong miệng vài cái, "Nếu không phải vì câu anh ta, tôi cần phải ủy thân bán nghệ sao?"



"Cậu không thể luôn bán nghệ chứ! Cậu cũng phải bán thân đi!"



Con ngươi Ngô Sở Úy lập tức co rút: "Anh nói cái giề?"



"Không phải..." Khương Tiểu Soái đỡ trán, "Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là chúng ta không thể câu như thế, có chút lạc thú nhỏ là chuyện tốt, nhưng chỉ có lạc thú thì quá đơn điệu. Đàn ông là động vật ăn thịt, nếu chỉ có niềm vui không cho thịt, là cậu thì cậu sẽ vui nổi sao? Đương nhiên, nếu con người cậu đủ súc hút, anh ta có thể nguyện ý xem cậu là đặc biệt, nhưng cậu không cảm thấy làm vậy thì chiến sự sẽ kéo dài quá lâu sao?"



Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm mình trong gương, thất thần một lúc.



"Cậu nghĩ đi! Nếu đợi đến một năm sau, Trì Sính không biết đã đổi bao nhiêu người tình, không chừng Nhạc Duyệt đã chạy lên giường người khác rồi, lúc đó cậu còn đi báo thù ai nữa? Đến dưa leo cũng đã mát rồi*! Hiện tại là thời cơ tốt nhất, phải rèn sắt khi còn nóng, quyết giành cho bằng được!" (*Dưa leo vốn mát, nếu nói đến cả dưa leo cũng mát nghĩa là chuyện đã kéo dài quá lâu)



Ngô Sở Úy súc miệng lần cuối, phun ra toàn là nước máu.



Mẹ, hỏa vượng rồi!



Súc miệng xong xuôi, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống cạnh bàn viết trong phòng, nghiền ngẫm lời Khương Tiểu Soái, lại xem kế hoạch hành động của mình, trong lòng vướng mắc, lẽ nào thật sự phải điều chỉnh chiến lược?



Khương Tiểu Soái thò đầu vào cửa, không cam lòng hỏi: "Tối hôm qua hai người không hề tiếp xúc thân thể một chút nào hết sao?"



Ngô Sở Úy vắt óc nghĩ, cuối cùng nhớ ra cảnh ăn kem khiến người ta lộn mửa đó.



"Hôn miệng có tính không?"




Đột nhiên có một giọng nói xông vào, khiến nụ cười của Khương Tiểu Soái lập tức cứng lại, mặt biến thành gan heo, bất cẩn bị Quách Thành Vũ thấy mất rồi. Nhưng Khương Tiểu Soái không để ý, hai tay đút vào túi áo blouse, thần sắc thản nhiên trở vào phòng chẩn đoán.



"Bác sĩ Khương, một người anh em của tôi kinh nguyệt không đều, cậu điều trị giùm đi."



Phải nói mấy người anh em của Quách Thành Vũ cũng rất vất vả, ba ngày hai lượt bị hắn dùng đủ loại bệnh trạng lôi đến đây, ban đầu thì là thái độ chuyện thật cần giúp, trước khi đến rạch lên tay một nhát, đạp lên chân hai phát, giả bộ cho giống. Nhưng khi dùng hết mánh lại bắt đầu tìm dị tật bẩm sinh, quá ốm thì bị lôi đến nói là cơ thịt suy thoái, vóc dáng nhỏ thì lôi đến nói là bị bệnh đao, hôm qua lại túm được một tên bị đau bụng, tên kia bất hạnh bị chọn...



Vừa dứt lời, Trì Sính cất bước vào.



Khương Tiểu Soái đang ung dung đợi tên xui xẻo kia, kết quả bóng dáng Trì Sính lọt vào tầm mắt, khiến hắn nghẹn họng.



Kinh nguyệt không đều...



Quách Thành Vũ cũng nghẹn, ai biết tên đau bụng còn chưa bước vào, lại thấy gương mặt Trì Sính.



Hai người rất nhanh ngửi được hơi thở của đối phương, ánh mắt đụng nhau.



"Chỗ cậu phối hợp ăn ý nhỉ."



Quách Thành Vũ đầu tiên là cười, sau đó kẹp cùi chỏ lên cần cổ Trì Sính, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nhàn nhạt nói: "Cậu hành động nhanh thật, chỗ tôi còn chưa đến tay đâu, cậu đã lao đến rồi."



Nhiệt độ trên mặt Trì Sính giảm xuống, mắt thẳng tắp tia Ngô Sở Úy.



"Cậu để mắt cậu ta?"



Tay Quách Thành Vũ dán lên gương mặt lạnh lẽo của Trì Sính, quay đầu hắn sang chỗ Khương Tiểu Soái.



"Sai rồi, là cậu ta."



Hai anh em bên kia tranh giành cấu xé, hai sư đồ bên này cũng không rảnh.



"Không ngờ hai người họ lại quen biết nhau." Khương Tiểu Soái rất kinh ngạc.



Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn hai người kia, hờ hững nói: "Tôi thấy không chỉ quen biết thôi đâu, hình như còn vướng mắc nữa. Hai người họ bối cảnh tương đương, khẳng định rất hiểu chuyện của nhau, nếu chúng ta tìm được chỗ đột phát từ người Quách Thành Vũ, không chừng có thể thu hoạch bất ngờ."



"Tôi cảm thấy, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của cậu không phải là tìm thứ bất ngờ, mà là đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Khương Tiểu Soái hất cằm, "Cậu nhìn ánh mắt Trì Sính đi, giống như muốn làm chết cậu."



Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy nhìn lại, thật sự có chút.



Trì Sính vô cùng hoài nghi, Ngô Sở Úy đã thắp nhang cho cái mông của mình, tối qua sau khi gọi cuộc điện thoại đó, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, lao đến phòng khám chơi nát cái mông y. Kết quả vừa ra khỏi hộp đêm, Trì Viễn Đoan gọi điện đến, lập tức về nhà cho tao. Sáng nay thức dậy còn chưa hết bực, lái xe chạy thẳng đến phòng khám, kết quả lại đụng phải Quách Thành Vũ, bị hắn mời ra "tám", đợi lúc trở vào, cơn xúc động kia đã bị mài sạch.



Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.