Nghịch Tập

Chương 83 : Thiết công kê ngâm thơ đối đầu

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Buổi sáng thứ bảy, Ngô Sở Úy bán trứng của đàn rắn hổ trâu cho một trại nuôi rắn với giá cao, trại nuôi rắn này rất nổi danh tại đây, lúc trước Trì Viễn Đoan còn từng tới quan sát. Hai hôm trước con trai của ông cũng đến, buông lời rất dứt khoát, "Ông cứ lấy giá này mua trứng của cậu ta, tiền bị lỗ tôi sẽ bù lại cho ông."



Ông chủ nào dám để hắn bù chứ? Lập tức gồng mình đáp.



"Trứng rắn cậu giới thiệu, bảo đảm đáng giá này."



Đây là câu nói thật duy nhất mà ông chủ kinh doanh nhiều năm nói ra, giá Trì Sính cho rất cắt cổ, ông chủ tính sơ, lời không lỗ cũng không, không có gì chuẩn hơn nó nữa.



Ngô Sở Úy ôm một cái thẻ ngân hàng có số dư năm trăm ngàn, tim cũng đỏ như tờ tiền giấy.



Ngay cả Khương Tiểu Soái cũng đỏ mắt.



"Có quyền lực bên cạnh thật tốt, tiền cũng tới như gió lớn."



"Đâu có tà như anh nói vậy chứ?" Ngô Sở Úy cố gắng phản bác, "Tôi đây là công lao nên có."



Khương Tiểu Soái cười gằn, "Cũng đúng, cậu giúp anh ta trảm yêu trừ ma, anh ta cho cậu chút ích lợi cũng là nên thôi.



Ngô Sở Úy hưng phấn bừng bừng cầm tiền lại tính toán.



"Tiền thức ăn quý trước còn thiếu tổng cộng là sáu mươi chín ngàn, coi như bảy mươi ngàn, phí quản lý một trăm ngàn cho sư đệ tôi, vậy là bao nhiêu rồi? Một trăm bảy mươi ngàn. Còn tiền điện nước, tiền thuê nhà, đúng, tôi còn thiếu mẹ tôi mười ngàn..."



Thấy Ngô Sở Úy bấm máy tính lạch tạch, Khương Tiểu Soái nhịn không được nhắc nhở: "Cậu cũng phải mua quà cho anh ta chứ? Người ta đã tận tâm tận lực giúp cậu mà."



Ngô Sở Úy run tay, đầu bút vạch một vòng tròn không tình nguyện trên tờ giấy.



"Không cần phải vậy đi? Anh ta không bỏ tiền, không phải chỉ mới dùng miệng thôi sao?"



Khương Tiểu Soái cười bất đắc dĩ, "Người ta không phải lần đầu tiên giúp cậu."



Ngô Sở Úy xoắn xuýt nhíu mày, giống như làm một quyết định gian nan.



"Rồi, vậy tôi sẽ rút một phần tiền còn dư ra mua quà cho anh ta."



Thế là, tiếp tục tính toán, món này món kia, số tiền nhiều thế kia, chốc sau đã không còn. Ôi, làm ăn chính là không giống với lấy tiền lương! Chỗ nào cũng phải dùng tiền. Ngô Sở Úy lại trừ thêm một khoản lớn tiền vốn, nhìn lại, chỉ còn có một trăm hai mươi ngàn, lại cắt bớt một trăm ngàn, còn lại hai mươi ngàn để tự do tiêu xài.



"Chỉ còn dư có hai mươi ngàn." Ngô Sở Úy ngẩng đầu nói với Khương Tiểu Soái.



"Hai mươi ngàn..." Khương Tiểu Soái cân nhắc một lát, "Có thể mua một cái đồng hồ cho anh ta."



"Anh nói gì?" Ngô Sở Úy trợn to mắt, "Hai mươi ngàn này đều lấy mua quà cho anh ta? Vậy hai tháng sau tôi ăn cái gì? Uống cái gì? Lỡ đâu có chuyện gấp, trong tay không có tiền mà được sao?"



Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, "Kích động thế làm gì? Cứ như đòi mạng cậu ấy. Tôi còn tưởng hai mươi ngàn này là tiền dư ra, không ngờ ngay cả chi tiêu thường ngày cũng nằm trong đó! Vậy cậu trừ phần tiền này ra trước đi, xem thử còn lại bao nhiêu."



Ngô Sở Úy cúi đầu hì hục tính nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận, "Hơn năm ngàn."



Khương Tiểu Soái sờ cằm, "Hơn năm ngàn không thể tặng đồng hồ nữa, đồng hồ rẻ hơn mười ngàn thì không thể xài, dứt khoát tặng quần áo đi, cái này có thể suy nghĩ."
Một bộ nội y tình thú lớn gan, bao lấy cơ thể trắng nõn yểu điệu, đầu nhũ lóe vẻ e dè dưới lớp vải mỏng, dây mảnh cột ở bộ vị riêng tư, chỉ cần kéo nhẹ, nhũ hoa gợi cảm mê người sẽ nở rộ, nóng bỏng cuốn hút.



Ánh mắt mang vẻ thô ráp của Trì Sính đảo qua cô gái lẳng lơ trước mặt.



Nhạc Duyệt chính là thích hắn như thế, bình tĩnh ung dung, không vội không hoảng, vào thời khắc nào đó lại bỗng nhiên bùng nổ, hung mãnh như hổ.



Đáng tiếc, hôm nay mãnh hổ này quá mức trầm tĩnh.



Di động lại vang lên vào lúc này.



Nhạc Duyệt thầm trợn trắng mắt, tên nào không có mắt gọi điện thoại vào lúc này?



Còn có thể là ai? Người họ Ngô nào đó trăn trở khó yên, có thể cho người khác ngủ yên sao?



Di động vang ba tiếng thì ngừng lại, Nhạc Duyệt vừa định bước tới, âm báo tin nhắn lại vang lên.



Một bài thơ do Ngô Sở Úy tự sáng tác đập vào mắt Trì Sính.



"Quân ôm da ngọc ta ôm tường.



Quân thì nhập động ta muốn làm.



Một cây ngọc trụ dựng thẳng trời.



Bạch trọc cô đơn rãi khắp giường."



Thân hình Trì Sính run mạnh, trong lòng nóng bừng, lập tức đưa tay cho Nhạc Duyệt, "Lấy một cây bút cho tôi."



Thế là, Nhạc Duyệt với bộ đồ khó xử đi chạy việc cho ai đó.



Trì Sính tì lên giường, ánh mắt tập trung vào đầu bút, hắn muốn viết ra một bài thơ đáp trả cho tên yêu tinh kia!



Nhạc Duyệt thấy Trì Sính nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, cho rằng hắn đang làm việc, nào dám ngang nhiên quấy nhiễu chứ? Chỉ có thể ngồi chờ bên cạnh, đợi vị gia này làm xong việc trong tay rồi mới đến lâm hạnh cô.



Trì Sính suy nghĩ mất nửa tiếng.



Sau đó, ngón tay thô sần nhẹ gõ ra bốn hàng chữ.



"Một con mỹ hồ vểnh cuối giường,



Nằm ngửa dạng thân đầy dâm đãng.



Ngặt nỗi tẻ nhạt không tư vị,



Hai trái trứng to gãi vào lòng."