Nghịch Tập

Chương 91 : Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Ngô Sở Úy đi cắt một kiểu tóc vô cùng chói mắt, phần đỉnh chia tầng rõ ràng, hai tai cắt sát sạch sẽ dứt khoát, phối thêm ngũ quan lập thể tương xứng. Đi trên đường, ánh mắt các cô nàng đều đảo quanh người y. Trở về nhìn gương, một gương mặt anh tuấn điển trai xuất hiện trước mắt, không biết có phải đã nhìn quen cái kiểu lôi thôi như lông tạp kia không, đột nhiên ra hình thế này, Ngô Sở Úy vẫn có hơi khó thích ứng, luôn cảm thấy hơi bị đẹp trai quá, khụ khụ...



Vuốt mớ râu lúng phúng dưới cằm, xoay xoay cổ, thưởng thức từ trên xuống dưới mọi góc độ.



Tự luyến được gần mười phút, Ngô Sở Úy đột nhiên ý thức được một vấn đề, thời gian y lần chần trước gương càng lúc càng dài. Trước kia chỉ cần ba phút, tắm rửa kỳ cọ đều xong, mặc đồ vào là đi luôn. Hiện tại thức dậy đầu tiên là soi gương, quan sát thưởng thức các kiểu, cả ngáp cũng phải thiết kế khẩu hình, càng lúc càng lập dị.



Suy nghĩ đến tâm trạng có thể ẩn chứa sau hành vi này, Ngô Sở Úy nhanh chóng biến mất khỏi gương.



Vì khá vừa lòng với kiểu tóc của mình, Ngô Sở Úy chăm sóc bảo vệ nó vô cùng, trước khi ngủ còn phải vuốt phẳng gối, cái ót quy quy củ củ đè lên, sau đó thì không động đậy nữa.



Nửa tiếng sau, vấn đề đến, y ngủ không được.



Vốn đã không mấy buồn ngủ, giờ nằm với tư thế cứng đờ này, có thể ngủ mới lạ!



Mà hễ không ngủ được, thì sẽ bắt đầu cân nhắc.



Anh ta đã đi được sáu ngày rồi thì phải? Hình như còn không có dấu hiệu sắp về! Có ý gì đây? Chơi nghiện rồi? Mẹ! Đồ ngon chiêu đãi sẵn, cảnh đẹp để thưởng thức, có là tôi tôi cũng không về nữa! Má nó! Dứt khoát đi làm bên đó luôn là xong, cũng đỡ cho tôi phải lo nghĩ.



Hít sâu một cái, ngủ.



Một phút sau, mắt lại mở ra, hung tợn cầm di động lên.



Trong di động của Ngô Sở Úy có lưu GV, ban đầu là để rèn luyện ý chí, sau đó thì trở thành thuốc ngủ rất tốt. Tiếng ngâm nga của đàn ông đối với y mà nói chính là luyện nghe tiếng Anh, giao hợp chính là quảng bá thể thao, không có bất cứ cảm giác nào. Luôn luôn xem chưa được mười phút, thì sẽ đi vào chính đề là ngủ.



Nhưng hôm nay lại xem lọt, không chỉ xem lọt, còn liên tưởng đâu đâu.



Tưởng tượng Trì Sính nằm sấp trên giường, kiên nhẫn phục vụ lão nhị của mình, chợt nuốt chợt nhả, vừa hút vừa liếm. Dù sao không có ai chui vào đầu càn quét, ai biết y nổi hứng vì cái gì chứ? Thế là yên tâm thò tay vào trong quần bông, bắt đầu tự đạo diễn.



Trì Sính vừa xuống sân bay liền đi thẳng đến phòng khám, lúc này đang trên đường tới.



Gọi điện cho Ngô Sở Úy, rất lâu mới có người nghe.



"Đang làm gì?" Câu hỏi ngàn lần như một.



Ngô Sở Úy cố ý che giấu: "Giờ này trừ ngủ ra còn có thể làm gì?"




Trì Sính cười, "Làm đàn ông Nhật, có cảm giác quên mình vì nước, hào tình sảng khoái do báo được mối thù."



Ngô Sở Úy mài răng, "Mẹ nó anh rất biết cách nói! Vậy thù này anh báo sướng không hả?"



"Không nhớ rõ lắm."



Má! Phải làm bao nhiêu người mới có thể đến mức này hả?



Trì Sính nhìn ra Ngô Sở Úy ghen tuông, cố ý trêu chọc y, "Nếu cậu cảm thấy trong lòng không được cân bằng, có thể dùng con số của tôi làm tiêu chuẩn, tìm người ngủ, ngủ đủ thì thôi."



... Con ngươi Ngô Sở Úy đen thui, tôi sợ tôi một ngày ngủ một người, ngủ đến chết cũng ngủ không xong.



Thế là đáp, "Dứt khoát như thế này đi, tôi trực tiếp ngủ với anh, dù sao trên người anh cũng chảy đầy tinh dịch và d*m thủy của nhân dân toàn thế giới, ngủ với anh rồi cũng đồng nghĩa ngủ với toàn thế giới."



Năm phút đồng hồ sau đó, ai kia vì câu nói hùng hồn tráng liệt mà phải trả cái giá bằng máu.



Vất vả lắm mới trộm thở dốc trong ma trảo, vội vã nhắc nhở.



"Đừng quậy, đừng quậy, xem phim trước đi."



Chuyển mắt nhìn màn hình, kết quả phát hiện đúng lúc diễn xong màn dạo đầu, ông chú đeo kính đen lấy gel bôi trơn ra.



Do mỗi lần trước khi coi cái này, Ngô Sở Úy đã ngủ mất rồi, cho nên y quên sau đó còn có một đoạn. Đờ ra ba giây, lại thò tay nhắm vào màn hình.



"Cái này... cũng không có gì đáng xem, đều một kiểu đó thôi, xem nhiều đã ngán rồi."



Hiếm khi Trì Sính không ngăn cản y, Ngô Sở Úy lập tức thở phào nhẹ nhõm.



Sau đó, trước mắt lại xuất hiện một chiếc di động, màn hình càng lớn càng rõ nét.



"Chỗ tôi có cái khác biệt."



Ngô Sở Úy, "..."