Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 11 : Tử Lam Kiếm

Ngày đăng: 00:29 08/08/20

Vương Hạo Thần không có lập tức trở về Minh Thiên Phong, bởi vì hắn còn muốn đi tới chỗ trưởng lão để đổi lấy điểm cống hiến.
Thiên Sinh Môn đất rộng người ít, vì thế khu vực hối đoái điểm cống hiến cũng được xây dựng rất tỉ mỹ, xung quanh lại có không ít đệ tử đem đồ vật đến để hối đoái điểm cống hiến.
Vương Hạo Thần đi tới một vị trưởng lão tóc bạc gần đó, chỉ thấy vị trưởng lão kia ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói :
-Ngươi là dùng thứ hối đoái hối đoái điểm cống hiến ?
Vương Hạo Thần đem từng kiện đồ vật từ trong túi càn khôn nhanh chóng bày ra trước mặt hắn.
Những kiện đồ vật này, phần lớn là hắn săn giết được trong đệ thất phong huyền thú nội đan cùng một vài kiện đồ vật có giá trị trên người chúng, như răng nanh, móng vuốt, da, . . . cộng thêm một ít linh thảo cấp thấp.
Vương Hạo Thần cũng không dám đem quá nhiều linh thảo ra hối đoái, bởi vì hắn cũng rất cần chúng để tu luyện, số ít kia chính là những loại linh thảo đối với hắn không quá thích hợp hoặc là hắn đã có quá nhiều, muốn đem một ít đi hối đoái điểm công hiến bởi vì hắn còn muốn dùng số điểm cống hiến này để mua sắm huyền khí.
Vị trưởng lão kia hai mắt đánh giá qua số đồ vật trên bàn, nhanh chóng kiểm duyệt, sau cùng liền chậm rãi nói :
-Tổng cộng là 257 điểm cống hiến, lấy ra ngươi thân phận lệnh bài, để ta đem điểm công hiến lưu vào !
Vương Hạo Thần gật đầu, lấy ra của mình lệnh bài đưa cho vị trưởng lão kia, chỉ thấy người sau ngón tay khẽ điểm một cái, một đạo hào quang nhanh chóng bay vào Vương Hạo Thần lệnh bài.
Vương Hạo Thần nhìn lại lệnh bài, chỉ thấy phía trên danh tự của hắn, đã xuất hiện con số 257 nho nhỏ, liền ôm quyền hướng vị trưởng lão kia nói :
-Đa tạ trưởng lão !
-Đi thôi !
Vị trưởng lão kia cũng gật đầu nói, sau đó lại tiếp tục làm công việc của mình.
Vương Hạo Thần tâm tình cực tốt đi ra khỏi khu hối đoái điểm cống hiến, hắn đã có chút không ít chờ đợi muốn mua sắm cho mình một thanh huyền khí.
Thiên Sinh Môn Tàng Khí Các, cũng giống như Vũ Kỹ Các, nằm ở chủ phong Thanh Nguyên Phong.
Tàng Khí Các, chia làm năm tầng, tương ứng với Nhất Phẩm đến Ngũ Phẩm huyền khí, trong đó Nhất Phẩm huyền khí là nhiều nhất, còn Ngũ Phẩm huyền khí lại chỉ có lác đác mấy thanh, không có cái nào không phải là cực kỳ trân quý.
Về phần Lục Phẩm huyền khí càng không cần phải nói tới, dường như toàn bộ Thiên Sinh Môn cũng chỉ có một thanh như vậy làm chấn tông huyền khí.
Nhìn qua Tàng Khí Các bên trong rực rỡ muôn màu huyền khí, Vương Hạo Thần càng thêm hưng phấn, bất quá hắn cũng không có ý định đi lên tầng trên, bởi vì dựa hắn thực lực cùng tài chính bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng Nhất Phẩm huyền khí.
-Quán Hồng Thương, Cự Giác Kiếm, Cửu Dương Đao, Tử Lam Kiếm, . . .
Vương Hạo Thần điểm qua từng món huyền khí trước mặt, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Hắn bẩm sinh yêu thích kiếm, vì thế thương, đao, kích, . . . đều không lọt vào hắn pháp nhãn.
Cự Giác Kiếm uy lực tuy rằng lớn nhất, thế nhưng trọng lượng lại rất nặng, hắn hiện tại không quá yêu thích.
Tử Lam Kiếm không có Cự Giác Kiếm uy lực, thế nhưng lại rất nhẹ nhàng, hơn nữa cực kỳ sắc bén, rất phụ hợp Vương Hạo Thần tiêu chuẩn.
-Được rồi ! Chọn Tử Lam Kiếm !
Vương Hạo Thần đem Tử Lam Kiếm cầm đến chỗ Tàng Khí Các thủ hộ trưởng lão.
Tàng Khí Các cũng giống như Vũ Kỹ Các, có một vị trưởng lão đời trước canh giữ, mọi người vẫn thường gọi hắn là “ Vệ lão “, là người cùng thế hệ với “ Không lão “.
Vệ lão đưa mắt nhìn qua Vương Hạo Thần trong tay Tử Lam Kiếm, thuận miệng nói :
-200 điểm cống hiến !
Vương Hạo Thần đem mình lệnh bài đưa cho hắn, lúc lấy lại, chỉ thấy trên lệnh bài con số chỉ còn lại 57, trong lòng không khỏi cười khổ.
Mình tại trong đệ thất phong cực khổ chém giết huyền thú gần một tuần mới có được chừng này điểm cống hiến, thế nhưng vì đổi lấy một thanh Nhất Phẩm sơ cấp huyền khí, cũng đã để cho con số tiêu hao không còn lại bao nhiêu.
Bất quá, hắn cuối cùng cũng đã có được một thanh huyền khí, cảm thấy phi thường đáng giá.
-Hử ? Đây không phải là Vương phế tài sao ? Ngươi làm sao lại có mặt mũi tới nơi này ?
Vương Hạo Thần chỉ vừa đi ra khỏi Tàng Khí Các, một đạo trêu tức thanh âm đã truyền tới.
Vương Hạo Thần cau mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy cái tuổi trẻ nam tử đang nhìn hắn, vẻ mặt kiêu ngạo như nhìn một con kiến hôi.
-Lục Phong mấy cái chó săn !
Vương Hạo Thần cười lạnh.
Hắn tự nhiên là biết mấy người này thân phận, kỳ thực cũng không có gì mới lạ, chẳng qua mấy cái đối với cái kia Lục Phong lúc nào cũng như chó chạy theo chủ, lần lượt tên là Trương Hổ, Hoàng Trạch, Lâm Đông, lúc trước còn theo lệnh Lục Phong đánh hắn một lần suýt chết.
Vương Hạo Thần đã sớm muốn tìm mấy tên này tính sổ, không nghĩ tới bọn hắn cũng đã chạy tới trước mặt mình.
-Ngươi nói cái gì ?
Trương Hổ bọn người sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bọn hắn thiên phú trong Thiên Sinh Môn có thể nói tối cặn bã, trước giờ vẫn luôn nịnh bợ Lục Phong, làm hắn cái đuôi, thỉnh thoảng lại thay đối phương trừng trị một ít đệ tử không biết tiến thối, mà Vương Hạo Thần trước đây, tự nhiên là một cái đối tượng rất phụ hợp cho việc này.
Thế nhưng bọn hắn lại không nghĩ tới, người kia hôm nay lại dám nhục mạ bọn hắn.
Một tên không thể mở ra kinh mạch tu luyện, cũng có tư cách nói bọn hắn như vậy ?
-Vương phế tài ! Hôm nay đến tột cùng là ai cho ngươi lá gan a ?
Hoàng Trạch âm u nhìn Vương Hạo Thần nói.
Vương Hạo Thần không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn ba người, trên người bất giác có một cỗ thượng vị giả khí thế tràn ra, để cho Trương Hổ bọn người cảm giác cả người khí thế giống như nghiền nát một dạng.
Trương Hổ cảm giác Vương Hạo Thần so với lúc trước dường là một người khác, hơn nữa không hiểu vì sao mình đứng trước hắn lại có một lại cảm giác như đang ngưỡng vọng thái sơn, để cho hắn trong lòng rất khó chịu.
-Mẹ kiếp ! Chỉ là một tên phế tài mà thôi, cũng dám ở trước mặt chúng ta ra vẻ ?
Rốt cuộc, Trương Hổ cũng không nhịn được nữa, thân hình mạnh mẽ xông tới, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, hướng Vương Hạo Thần lồng ngực đánh tới.
Trương Hổ tu vi là Nhị Tinh Vũ Đồ, thế nhưng tại trong mắt Vương Hạo Thần mà nói, căn bản không phải là kẻ có thể cùng mình đánh đồng.
-Cút !
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Hổ một quyền đang đánh tới, sau đó liền trong ánh mắt kinh dị của mấy người, một quyền đồng dạng đánh đi ra.
Hoàng Trạch, Lâm Đông ở một bên nhìn thấy cảnh này liền sửng sờ, cảm giác Vương Hạo Thần chính là điên rồi, hắn ngay cả một cái võ giả cũng không phải, lại dám cũng Nhị Tinh Vũ Đồ Trương Hổ ngạnh đấu, đây chẳng phải là muốn chết hay sao ?
Thế nhưng, ngay sau đó, bọn hắn liền trực tiếp được mở rộng tầm mắt rồi !
Chỉ thấy Vương Hạo Thần cùng với Trương Hổ song quyền đụng vào nhau, một giây sau, Trương Hổ liền hét thảm một tiếng, thân hình bay ngược về phía sau, cả người nện trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, Hoàng Trạch cùng Lâm Đông hai người đều mộng xuống.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, e rằng bọn họ còn cho là Trương Hổ đang cùng Vương Hạo Thần diễn tuồng nữa cơ.
Mà lúc này, Trương Hổ lại dãy dụa bò dậy, một mặt khó có thể tin nhìn Vương Hạo Thần, lắp bắp nói :
-Nhị Tinh Vũ Đồ ? Ngươi . . . ngươi đã có thể tu luyện rồi sao ?
Hắn cùng với Vương Hạo Thần giao thủ, tự nhiên có thể cảm nhận được đối phương thực lực ra sao, vì thế hắn mới kinh hãi như vậy.
Người này không phải trước giờ bởi vì kinh mạch bế tắc mà không thể tu luyện sao ? Bây giờ đến cùng là xảy ra chuyện gì ?
Hơn nữa, cho dù đối phương là Nhị Tinh Vũ Đồ, hắn cũng không có lý do thua thảm như vậy a ?
Vương Hạo Thần nhìn bộ dạng y như vậy, lại không khỏi nhớ tới mình cảnh ngộ suốt mấy năm qua, trong lòng khoái ý cùng lửa giận đan xen, hai mắt dần dần liền hiện ra từng tia máu tươi.
Suốt tám năm qua, việc hắn không thể tu luyện, không cần người ngoài nói, hắn ngoài mặt không biểu hiện ra, thế nhưng trong lòng đương nhiên rất khổ sở, mà những kẻ này, lại càng là ở một bên nhục nhã hắn, để cho hắn cho dù lúc đó chỉ là một đứa trẻ, cũng đã sớm đem những kẻ này hận thấu.
Hôm nay, hắn muốn đem những món nợ trước đây, gấp bội trả lại !