Nghịch Thế Vũ Thần
Chương 113 : Thăm Dò
Ngày đăng: 00:30 08/08/20
Tối hôm đó, rời đi Đồng Thanh Chi gian phòng về sau, Đồng Khải Mặc liền đi tới một gian nhà bí mật nằm sau phủ đệ của mình, cánh tay khẽ gõ cửa, cất giọng nói :
-Thanh Cương ! Là ta !
Trong nhà im lặng một lúc, sau đó cửa phòng liền mở ra, một nam tử trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện trước mặt Đồng Khải Mặc.
Nam tử này dung mạo có chút anh tuấn, thân hình rất cao lớn, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như có vô cùng vô tận lực lượng ẩn chứa bên trong, cặp mắt sáng rực, có chút dã tính như hổ, nhìn qua cực kỳ oai vệ.
Người này là Đồng Khải Mặc con trưởng – Đồng Thanh Cương !
Đồng Thanh Cương có mạnh hay không ? Đáp án chắc chắn là rất mạnh, nếu không hắn làm sao có thể xưng hùng một thế hệ trẻ tại Bắc Hải Trấn ? Nếu hắn không mạnh, làm sao có thể khiến cho đệ đệ của mình kính phục như thần ?
Đồng Thanh Cương từ nhỏ được phụ thân dùng tài nguyên tốt nhất bồi dưỡng, tạo ra căn cơ vững chắc, vì thế khi hắn lớn lên, trong cùng cảnh giới cơ hồ không gặp được địch thủ, một đường thắng lợi không ngừng, cho đến ngày hôm nay, nhiều người thậm chí đã không còn đem hắn xếp vào thế hệ trẻ, bởi vì thực lực của hắn sớm đã mạnh hơn không ít vũ giả đời trước rồi.
Đồng Thanh Cương nhìn Đồng Khải Mặc, khẽ nói :
-Phụ thân ! Ta trong lúc bế quan không thích bị người khác cắt đứt, ta nghĩ người biết điều này !
Đồng Khải Mặc cười khổ, hắn làm sao không rõ tính cách của nhi tử, nếu không phải lần này sự tình rất quan trọng, hắn cũng sẽ không phá lệ làm gián đoạn Đồng Thanh Cương tu luyện.
Đồng Khải Mặc cũng không vòng vo, trực tiếp đem mọi chuyện nói cho Đồng Thanh Cương, để hắn hiểu rõ tình hình.
Đồng Thanh Cương nghe xong, trong mắt vậy mà lộ ra một tia hứng thú, nói :
-Thú vị ! Không nghĩ tới tại Bắc Hải Trấn còn có người như vậy ! Vương Hạo Thần . . . người này coi như là không gây sự với ta, ta cũng sẽ tự mình tìm tới cùng hắn so chiêu !
Đồng Thanh Cương thân là một cái cuồng chiến chi nhân, luôn luôn yêu thích chiến đấu, chỉ là hắn tại Bắc Hải Trấn trong cùng thế hệ từ lâu đã không có địch thủ, vì thế hắn luôn cô độc, đây cũng là bi ai của hắn.
Lúc này biết được có một người có thể làm đối thủ của mình, Đồng Thanh Cương lập tức nổi lên chiến ý.
Đồng Khải Mặc khẽ gật đầu, cười nói :
-Có ngươi xuất thủ, vậy phụ thân liền an tâm ! Như vậy chúng ta ngày mai liền tới cửa khiêu chiến đối phương, lấy lý do là Vương Hạo Thần xuất thủ đả thương Thanh Chi trước, Thanh Cương ngươi tới thay đệ đệ đòi công đạo, vậy Đồng Thiên Tân cũng không thể làm gì ! Chỉ cần ngươi thắng trận, ta liền nhân lúc cháy nhà hôi của, cưỡng ép đem chuyện hôn sự giữa Vương Hạo Thần và Đồng Tĩnh Vân phá bỏ, để cho nàng phải gả cho Thanh Chi !
Đồng Thanh Cương im lặng không đáp, hắn là một cái võ si, trong lòng chỉ có võ đạo, chuyện của Đồng Thanh Chi hắn chưa bao giờ để ý, bởi vì người đệ đệ này thực lực kém hắn quá xa, theo hắn, người này nếu không có chung dòng máu với hắn thì căn bản không có tư cách đứng chung với bản thân.
Đồng Thanh Chi có thể luôn tôn sùng Đồng Thanh Cương, thế nhưng người làm đại ca như hắn lại thờ ơ với chuyện của Đồng Thanh Chi, hắn cũng không quan tâm đệ đệ mình cưới ai làm gì, nếu không phải trong chuyện lần này có một kẻ khiến cho hắn hứng thú thì cho dù Đồng Khải Mặc có tự mình nói cũng chưa chắc đã có thể khiến Đồng Thanh Cương bằng lòng ra trận.
Đồng Khải Mặc biết ý, vì thế liền nói :
-Thanh Cương ! Nếu như ngươi đã quyết định xuất chiến, vậy phụ thân liền không quấy rầy ngươi nữa ! Ngươi tiếp tục tu luyện, ngày mai theo ta đến chỗ Đồng Thiên Tân đòi người !
Nói rồi, liền xoay người ý muốn rời khỏi.
-Phụ thân ! Cần gì phải vội như vậy ?
Đồng Khải Mặc còn chưa đi được mấy bước, Đồng Thanh Cương thanh âm đã từ phía sau vang lên.
Đồng Khải Mặc hơi ngạc nhiên quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi :
-Làm sao ?
Đồng Thanh Cương khẽ cười, trong mắt xuất hiện một chút ngạo ý, chậm rãi nói :
-Vương Hạo Thần người này thực lực như thế nào ta còn chưa thực sự nắm rõ ! Cũng không biết hắn có tư cách quang minh chính đại cùng ta đánh một trận hay không ? Ta cũng không muốn đi lên gặp một cái tôm tép! Tốt nhất là để ta tới thăm dò thực lực của hắn một thoáng ! Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, vậy hắn liền có tư cách làm đối thủ của Đồng Thanh Cương ta, bất quá nếu như thực lực của hắn quá yếu, vậy ta liền trực tiếp một chiêu đánh gục hắn ngay đêm nay, để khỏi lãng phí thời gian !
Đồng Thanh Cương rất cuồng, thế nhưng hắn quả thật có vốn liếng để cuồng, hắn vô địch cùng thế hệ đã quá lâu, cảm giác không có địch thủ khiến hắn rất khó chịu, bất quá hắn là kẻ mạnh, hắn cũng có lòng kiêu ngạo của kẻ mạnh, lúc này có thể hắn có chút hứng thú với Vương Hạo Thần, bất quá cũng không hẳn là coi trọng đối phương.
Chính vì vậy, hắn mới có ý định đi thăm dò thực lực của Vương Hạo Thần, hắn muốn tự mình xem xét, người này có đủ tư cách để hắn nghiêm túc ứng phó hay không ?
Theo hắn, người có thể khiến hắn nghiêm túc ứng phó đã là rất giỏi, còn về việc đánh bại hắn, đó là chuyện không có khả năng ! Tại Bắc Hải Trấn, hay thậm chí là một số khu vực lân cận, Đồng Thanh Cương đều có tự tin quét ngang tất cả vũ giả cùng thế hệ! Người có thể đánh với hắn một trận có thể có, nhưng người có thể đánh bại hắn thì tuyệt đối không tồn tại !
Đồng Khải Mặc nghe nhi tử nói vậy, cũng hơi do dự, bất quá hắn đồng dạng hiểu rõ tính cách của Đồng Thanh Cương, chính mình trừ phi phong toả nơi này, nếu không căn bản không thể ngăn được Đồng Thanh Cương hành động theo ý mình, cho dù bây giờ hắn có nói “ không “, e rằng đối phương vẫn sẽ đi tìm Vương Hạo Thần so tài.
-Tốt ! Ngươi đi đi ! Để bảo đảm an toàn, phụ thân sẽ giúp ngươi hộ pháp !
Đồng Khải Mặc rốt cuộc đồng ý.
-Vậy ta liền đa tạ phụ thân !
Đồng Thanh Cương cười đáp.
……….
Vương Hạo Thần một ngày hôm nay có thể nói là tương đương mệt mỏi, bởi vì hắn bị Đồng Tĩnh Vân lôi kéo đi khắp mọi nơi tại Đồng gia, không ngừng ở bên cạnh hắn líu lo cả ngày, Vương Hạo Thần tính tình xưa nay trầm tĩnh đương nhiên nhất thời không thể thích ứng với tính cách sôi động của Đồng Tĩnh Vân, vì thế cực kỳ đau đầu, bất quá hắn lại không thể không chừa cho nàng chút mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng theo nàng vui chơi.
Lại nói, nếu không phải trời đã về đêm, e rằng Đồng Tĩnh Vân còn muốn kéo hắn đi đến nơi khác.
Đồng Thiên Tân để cho Vương Hạo Thần ở trong một gian nhà rộng lại gần phủ đệ của hắn và Đồng Tĩnh Vân, cái này để cho Vương Hạo Thần tương đối hài lòng, nếu như người “ cha vợ “ này để hắn phải cùng Đồng Tĩnh Vân ở chung một chỗ, vậy đêm nay hắn đừng hòng chợp mắt được một phút.
Đêm đã khuya, Vương Hạo Thần vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi xếp trên giường tu luyện.
Thông thường mà nói, vũ giả tu vi đạt đến Vũ Sĩ không cần ngủ quá nhiều, thậm chí cho dù thức trắng mấy đêm liền đều không có ảnh hưởng quá lớn, bất quá thuỷ chung là vẫn cần, chẳng qua là ít hơn phàm nhân mà thôi.
Ngày hôm nay nghe Đồng Thiên Tân nói về Đồng Thanh Cương, Vương Hạo Thần đúng là cảm giác được một tia áp lực, để đề phòng vạn nhất, hắn nhất định phải nắm bắt thời gian tu luyện.
Thế nhưng là, Vương Hạo Thần còn chưa tu luyện được bao lâu, hắn hai mắt vốn đang nhắm lại đột nhiên mở ra, lông mày khẽ nhíu một cái, thân hình trong nháy mắt liền biến mất ngay tại chỗ.
………
Đồng Thanh Cương và Đồng Khải Mặc sau khi bàn chuyện liền trực tiếp tìm đến chỗ ở của Vương Hạo Thần, khi đến nơi cũng chỉ có Đồng Thanh Cương tiến vào, còn Đồng Khải Mặc thì ở bên ngoài hộ pháp.
Đồng Thanh Cương có lòng tin với bản thân thì Đồng Khải Mặc cũng có lòng tin với nhi tử của mình, hắn tự tin tại Bắc Hải Trấn không có vũ giả cùng thế hệ nào có thể uy hiếp được Đồng Thanh Cương, càng không nói đến việc đánh bại con của hắn.
Phủ đệ cũng có người canh giữ, bất quá tu vi không cao, với năng lực của Đồng Thanh Cương, vượt qua những thị vệ này là chuyện quá mức đơn giản, hắn dễ dàng đi vào khoảng sân trong phủ đệ của Vương Hạo Thần.
Đến nơi này, Đồng Thanh Cương cũng không tiếp tục đi tới, bởi vì trước mặt hắn, không biết từ lúc nào đã có một bạch y nam tử đứng đợi ở đó.
Dưới ánh trăng sáng, Đồng Thanh Cương có thể thấy rõ dung mạo cực kỳ anh tuấn của đối phương, kết hợp với bạch y khiến đối phương càng thêm cao quý thoát tục, tựa như trích tiên, càng nhìn càng thấy bất phàm.
Mà Vương Hạo Thần, cũng đang đưa mắt đánh giá vị khách không mời này, xét về hình thể, Vương Hạo Thần chiều cao vốn đã là hạc trong bầy gà, thân hình của hắn mặc dù không cuồn cuộn cơ bắp như lực sĩ, thế nhưng cũng không ốm mà cực kỳ cân đối, có thể nói là hoàn mỹ, nhưng lúc này đứng trước mặt Đồng Thanh Cương hắn vậy mà cảm giác mình có chút nhỏ bé.
Đồng Thanh Cương rất cao to, thân hình cơ bắp tràn đầy dã tính của hắn khiến người đối mặt cảm giác như đang nhìn thấy một toà núi nhỏ, đồng thời còn có cảm giác mình không phải đang đối mặt với con người, mà là một đầu mãnh hổ.
Hai người chỉ vừa tiếp xúc, liền biết được, kẻ đứng trước mặt mình hoàn toàn không đơn giản !
-Thanh Cương ! Là ta !
Trong nhà im lặng một lúc, sau đó cửa phòng liền mở ra, một nam tử trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện trước mặt Đồng Khải Mặc.
Nam tử này dung mạo có chút anh tuấn, thân hình rất cao lớn, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như có vô cùng vô tận lực lượng ẩn chứa bên trong, cặp mắt sáng rực, có chút dã tính như hổ, nhìn qua cực kỳ oai vệ.
Người này là Đồng Khải Mặc con trưởng – Đồng Thanh Cương !
Đồng Thanh Cương có mạnh hay không ? Đáp án chắc chắn là rất mạnh, nếu không hắn làm sao có thể xưng hùng một thế hệ trẻ tại Bắc Hải Trấn ? Nếu hắn không mạnh, làm sao có thể khiến cho đệ đệ của mình kính phục như thần ?
Đồng Thanh Cương từ nhỏ được phụ thân dùng tài nguyên tốt nhất bồi dưỡng, tạo ra căn cơ vững chắc, vì thế khi hắn lớn lên, trong cùng cảnh giới cơ hồ không gặp được địch thủ, một đường thắng lợi không ngừng, cho đến ngày hôm nay, nhiều người thậm chí đã không còn đem hắn xếp vào thế hệ trẻ, bởi vì thực lực của hắn sớm đã mạnh hơn không ít vũ giả đời trước rồi.
Đồng Thanh Cương nhìn Đồng Khải Mặc, khẽ nói :
-Phụ thân ! Ta trong lúc bế quan không thích bị người khác cắt đứt, ta nghĩ người biết điều này !
Đồng Khải Mặc cười khổ, hắn làm sao không rõ tính cách của nhi tử, nếu không phải lần này sự tình rất quan trọng, hắn cũng sẽ không phá lệ làm gián đoạn Đồng Thanh Cương tu luyện.
Đồng Khải Mặc cũng không vòng vo, trực tiếp đem mọi chuyện nói cho Đồng Thanh Cương, để hắn hiểu rõ tình hình.
Đồng Thanh Cương nghe xong, trong mắt vậy mà lộ ra một tia hứng thú, nói :
-Thú vị ! Không nghĩ tới tại Bắc Hải Trấn còn có người như vậy ! Vương Hạo Thần . . . người này coi như là không gây sự với ta, ta cũng sẽ tự mình tìm tới cùng hắn so chiêu !
Đồng Thanh Cương thân là một cái cuồng chiến chi nhân, luôn luôn yêu thích chiến đấu, chỉ là hắn tại Bắc Hải Trấn trong cùng thế hệ từ lâu đã không có địch thủ, vì thế hắn luôn cô độc, đây cũng là bi ai của hắn.
Lúc này biết được có một người có thể làm đối thủ của mình, Đồng Thanh Cương lập tức nổi lên chiến ý.
Đồng Khải Mặc khẽ gật đầu, cười nói :
-Có ngươi xuất thủ, vậy phụ thân liền an tâm ! Như vậy chúng ta ngày mai liền tới cửa khiêu chiến đối phương, lấy lý do là Vương Hạo Thần xuất thủ đả thương Thanh Chi trước, Thanh Cương ngươi tới thay đệ đệ đòi công đạo, vậy Đồng Thiên Tân cũng không thể làm gì ! Chỉ cần ngươi thắng trận, ta liền nhân lúc cháy nhà hôi của, cưỡng ép đem chuyện hôn sự giữa Vương Hạo Thần và Đồng Tĩnh Vân phá bỏ, để cho nàng phải gả cho Thanh Chi !
Đồng Thanh Cương im lặng không đáp, hắn là một cái võ si, trong lòng chỉ có võ đạo, chuyện của Đồng Thanh Chi hắn chưa bao giờ để ý, bởi vì người đệ đệ này thực lực kém hắn quá xa, theo hắn, người này nếu không có chung dòng máu với hắn thì căn bản không có tư cách đứng chung với bản thân.
Đồng Thanh Chi có thể luôn tôn sùng Đồng Thanh Cương, thế nhưng người làm đại ca như hắn lại thờ ơ với chuyện của Đồng Thanh Chi, hắn cũng không quan tâm đệ đệ mình cưới ai làm gì, nếu không phải trong chuyện lần này có một kẻ khiến cho hắn hứng thú thì cho dù Đồng Khải Mặc có tự mình nói cũng chưa chắc đã có thể khiến Đồng Thanh Cương bằng lòng ra trận.
Đồng Khải Mặc biết ý, vì thế liền nói :
-Thanh Cương ! Nếu như ngươi đã quyết định xuất chiến, vậy phụ thân liền không quấy rầy ngươi nữa ! Ngươi tiếp tục tu luyện, ngày mai theo ta đến chỗ Đồng Thiên Tân đòi người !
Nói rồi, liền xoay người ý muốn rời khỏi.
-Phụ thân ! Cần gì phải vội như vậy ?
Đồng Khải Mặc còn chưa đi được mấy bước, Đồng Thanh Cương thanh âm đã từ phía sau vang lên.
Đồng Khải Mặc hơi ngạc nhiên quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi :
-Làm sao ?
Đồng Thanh Cương khẽ cười, trong mắt xuất hiện một chút ngạo ý, chậm rãi nói :
-Vương Hạo Thần người này thực lực như thế nào ta còn chưa thực sự nắm rõ ! Cũng không biết hắn có tư cách quang minh chính đại cùng ta đánh một trận hay không ? Ta cũng không muốn đi lên gặp một cái tôm tép! Tốt nhất là để ta tới thăm dò thực lực của hắn một thoáng ! Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, vậy hắn liền có tư cách làm đối thủ của Đồng Thanh Cương ta, bất quá nếu như thực lực của hắn quá yếu, vậy ta liền trực tiếp một chiêu đánh gục hắn ngay đêm nay, để khỏi lãng phí thời gian !
Đồng Thanh Cương rất cuồng, thế nhưng hắn quả thật có vốn liếng để cuồng, hắn vô địch cùng thế hệ đã quá lâu, cảm giác không có địch thủ khiến hắn rất khó chịu, bất quá hắn là kẻ mạnh, hắn cũng có lòng kiêu ngạo của kẻ mạnh, lúc này có thể hắn có chút hứng thú với Vương Hạo Thần, bất quá cũng không hẳn là coi trọng đối phương.
Chính vì vậy, hắn mới có ý định đi thăm dò thực lực của Vương Hạo Thần, hắn muốn tự mình xem xét, người này có đủ tư cách để hắn nghiêm túc ứng phó hay không ?
Theo hắn, người có thể khiến hắn nghiêm túc ứng phó đã là rất giỏi, còn về việc đánh bại hắn, đó là chuyện không có khả năng ! Tại Bắc Hải Trấn, hay thậm chí là một số khu vực lân cận, Đồng Thanh Cương đều có tự tin quét ngang tất cả vũ giả cùng thế hệ! Người có thể đánh với hắn một trận có thể có, nhưng người có thể đánh bại hắn thì tuyệt đối không tồn tại !
Đồng Khải Mặc nghe nhi tử nói vậy, cũng hơi do dự, bất quá hắn đồng dạng hiểu rõ tính cách của Đồng Thanh Cương, chính mình trừ phi phong toả nơi này, nếu không căn bản không thể ngăn được Đồng Thanh Cương hành động theo ý mình, cho dù bây giờ hắn có nói “ không “, e rằng đối phương vẫn sẽ đi tìm Vương Hạo Thần so tài.
-Tốt ! Ngươi đi đi ! Để bảo đảm an toàn, phụ thân sẽ giúp ngươi hộ pháp !
Đồng Khải Mặc rốt cuộc đồng ý.
-Vậy ta liền đa tạ phụ thân !
Đồng Thanh Cương cười đáp.
……….
Vương Hạo Thần một ngày hôm nay có thể nói là tương đương mệt mỏi, bởi vì hắn bị Đồng Tĩnh Vân lôi kéo đi khắp mọi nơi tại Đồng gia, không ngừng ở bên cạnh hắn líu lo cả ngày, Vương Hạo Thần tính tình xưa nay trầm tĩnh đương nhiên nhất thời không thể thích ứng với tính cách sôi động của Đồng Tĩnh Vân, vì thế cực kỳ đau đầu, bất quá hắn lại không thể không chừa cho nàng chút mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng theo nàng vui chơi.
Lại nói, nếu không phải trời đã về đêm, e rằng Đồng Tĩnh Vân còn muốn kéo hắn đi đến nơi khác.
Đồng Thiên Tân để cho Vương Hạo Thần ở trong một gian nhà rộng lại gần phủ đệ của hắn và Đồng Tĩnh Vân, cái này để cho Vương Hạo Thần tương đối hài lòng, nếu như người “ cha vợ “ này để hắn phải cùng Đồng Tĩnh Vân ở chung một chỗ, vậy đêm nay hắn đừng hòng chợp mắt được một phút.
Đêm đã khuya, Vương Hạo Thần vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi xếp trên giường tu luyện.
Thông thường mà nói, vũ giả tu vi đạt đến Vũ Sĩ không cần ngủ quá nhiều, thậm chí cho dù thức trắng mấy đêm liền đều không có ảnh hưởng quá lớn, bất quá thuỷ chung là vẫn cần, chẳng qua là ít hơn phàm nhân mà thôi.
Ngày hôm nay nghe Đồng Thiên Tân nói về Đồng Thanh Cương, Vương Hạo Thần đúng là cảm giác được một tia áp lực, để đề phòng vạn nhất, hắn nhất định phải nắm bắt thời gian tu luyện.
Thế nhưng là, Vương Hạo Thần còn chưa tu luyện được bao lâu, hắn hai mắt vốn đang nhắm lại đột nhiên mở ra, lông mày khẽ nhíu một cái, thân hình trong nháy mắt liền biến mất ngay tại chỗ.
………
Đồng Thanh Cương và Đồng Khải Mặc sau khi bàn chuyện liền trực tiếp tìm đến chỗ ở của Vương Hạo Thần, khi đến nơi cũng chỉ có Đồng Thanh Cương tiến vào, còn Đồng Khải Mặc thì ở bên ngoài hộ pháp.
Đồng Thanh Cương có lòng tin với bản thân thì Đồng Khải Mặc cũng có lòng tin với nhi tử của mình, hắn tự tin tại Bắc Hải Trấn không có vũ giả cùng thế hệ nào có thể uy hiếp được Đồng Thanh Cương, càng không nói đến việc đánh bại con của hắn.
Phủ đệ cũng có người canh giữ, bất quá tu vi không cao, với năng lực của Đồng Thanh Cương, vượt qua những thị vệ này là chuyện quá mức đơn giản, hắn dễ dàng đi vào khoảng sân trong phủ đệ của Vương Hạo Thần.
Đến nơi này, Đồng Thanh Cương cũng không tiếp tục đi tới, bởi vì trước mặt hắn, không biết từ lúc nào đã có một bạch y nam tử đứng đợi ở đó.
Dưới ánh trăng sáng, Đồng Thanh Cương có thể thấy rõ dung mạo cực kỳ anh tuấn của đối phương, kết hợp với bạch y khiến đối phương càng thêm cao quý thoát tục, tựa như trích tiên, càng nhìn càng thấy bất phàm.
Mà Vương Hạo Thần, cũng đang đưa mắt đánh giá vị khách không mời này, xét về hình thể, Vương Hạo Thần chiều cao vốn đã là hạc trong bầy gà, thân hình của hắn mặc dù không cuồn cuộn cơ bắp như lực sĩ, thế nhưng cũng không ốm mà cực kỳ cân đối, có thể nói là hoàn mỹ, nhưng lúc này đứng trước mặt Đồng Thanh Cương hắn vậy mà cảm giác mình có chút nhỏ bé.
Đồng Thanh Cương rất cao to, thân hình cơ bắp tràn đầy dã tính của hắn khiến người đối mặt cảm giác như đang nhìn thấy một toà núi nhỏ, đồng thời còn có cảm giác mình không phải đang đối mặt với con người, mà là một đầu mãnh hổ.
Hai người chỉ vừa tiếp xúc, liền biết được, kẻ đứng trước mặt mình hoàn toàn không đơn giản !